Cậu bạn thích tôi 19 năm kết hôn rồi – Ngoại truyện

…..
Mùa xuân năm 2013, tôi về nhà đón Tết.
Tối hôm đó mẹ tôi ngồi làm vỏ bánh chẻo tám dóc với tôi: “Hảo Hảo, bà nội Tiếu con nói Tiếu Tùng có bạn gái rồi, cũng là du học sinh Anh, gia cảnh rất tốt, người cũng rất xinh đẹp, nghe nói tháng 6 sẽ chuẩn bị kết hôn, Tiếu Tùng cũng lớn rồi, thật tốt.”
Nghe mẹ nói tôi ngẩn người nhưng rất nhanh lại quay về với thực tế: “Vâng ạ, Tiếu Tùng lớn rồi, sắp kết hôn rồi, thật tốt!” Nhưng không hiểu ở đâu có một giọng nói bên tai tôi: “Có thật là tốt không?”, tôi kiên quyết tự khẳng định, là tốt, thật sự rất tốt.
Vào đêm giao thừa năm 2013, nghe tiếng cười đùa của đám trẻ con đốt pháo ngoài sân, tôi ý thức sâu sắc được rằng, Tiếu Tùng, cậu bé của tôi, đã không còn là của tôi nữa.
Cậu bé của tôi, chúc cậu hạnh phúc, cả đời này nhất định phải hạnh phúc.
Đêm giao thừa, tôi tự mình cho rằng đã bỏ qua tất cả lưu luyến với Tiếu Tùng, trong tim cũng đã nói lời chúc phúc cuối cùng tới cậu.
Cậu bạn thích tôi 19 năm kết hôn rồi – Ngoại truyện
…..
Ngày mùng năm Tết, tôi lên chuyến xe lửa về Cáp Nhĩ Tân.
Tới Cáp Nhĩ tân, tôi ngồi viết bản thảo, viết xong vội vàng đốt bỏ.
Tất cả mọi thứ đang dần dần tê liệt theo sự chảy trôi chầm chậm của thời gian, cuối cùng cũng phải quên đi. Quên đi kỷ niệm đẹp đẽ, quên đi người, quên đi tất cả, theo gió cuốn đi.
Hà Hảo và Tiếu Tùng, hai đường thẳng song song này, bọn họ đã từng trên cùng một mặt phẳng đi song hành cùng nhau, cũng từng giao nhau, đáng tiếc chỉ là đã từng, bây giờ họ không ở trên cùng mặt phẳng nữa, đến tư cách song song cùng nhau cũng không có.
Tháng 5, tháng của những hôn lễ, tôi tham gia lễ cưới của Đổng Dã.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, tôi đến nhà hàng tổ chức đám cưới từ rất sớm, nhìn thấy Đổng Dã đang mặt mày hớn hở đón khách. Đổng Dã thấy tôi vẫy vẫy tay, tôi nhanh chân bước đến trước mặt cậu ấy.
Tôi nói: “Đổng Dã, chúc mừng nhé, nhìn thấy cậu bước vào nấm mồ hôn nhân, mình rất vui.”
Đổng Dã hạnh phúc nói: “Mình biết cậy muốn khiêu chiến với mình, nhưng hôm nay mình đây là đi tới thiên đường hạnh phúc, không phải nấm mồ hôn nhân đâu nhé.”
Tôi thành khẩn nói: “Được, chúc cậu hạnh phúc. Mình thật lòng đó.”
Tôi và Đổng Dã lại bắt đầu nói chuyện đông chuyện tây.
Đổng Dã cẩn thận thăm dò tôi: “Tiếu Tùng, cậu ấy… sắp kết hôn rồi, cậu… biết không?”
Tôi cười nói với Đổng Dã: “Mình biết, hồi Tết mẹ nói với mình rồi.”
Đổng Dã bày ra biểu cảm hận mài sắt không nên kim, đưa tay chỉ chỉ tôi nói: “Cậu, Hà Hảo, cậu có não không đó? Thôi các bạn khác đều bên trong, cậu vô tìm bọn họ đi. Lát nữa đừng về sớm, mình tìm cậu có việc.”
Sau hôn lễ, mọi người uống xong ba tuần rượu thì bắt đầu lục đục về, mọi người đều uống nhiều, ngật ngà ngật ngưỡng nói: “Thôi lần sau rồi gặp, chúc Đổng Dã sớm sinh quý tử…”
Tôi vốn định đi về cùng bọn họ, nhưng Đổng Dã gọi tôi lại: “Nói rồi mà, từ từ rồi về.”
Tôi hơi mất kiên nhẫn nhìn Đổng Dã hỏi: “Đổng Dã, đêm hôm cậu không vào động phòng với cô dâu, tìm mình làm gì? Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, không biết hả?”
Đổng Dã nói: “Đừng có dụ mình, tìm cậu có việc. Đi, đi uống rượu.”
Tôi đành đi đến quán rượu với Đổng Dã. Cậu ấy lấy chục chai bia để lên bàn nói: “Không say không về”.
“Được, hôm nay mình uống với cậu.” Cụng với Đổng Dã xong, tôi làm một hơi hết nửa chai bia.
Đổng Dã nhìn chai bia nói thẳng: “Hà Hảo, cậu và Tiếu Tùng quan hệ như thế nào, nghĩ gì tụi mình đều nhìn ra được, nhưng hai người lại cứ ra sức giày vò nhau, giày vò qua lại đến giờ thì tháng sau Tiếu Tùng kết hôn rồi, có vui không? Cậu nói xem, hai người dây dưa bao nhiêu năm rồi? Có lúc mình nghĩ, nếu cậu với cậu ấy cuối năm nay kết hôn, năm sau sinh một đứa bụ bẫm, nói không chừng hai nhà chúng ta còn là thông gia nữa ấy chứ.”
Tôi tì má vào lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn trời.
Tôi không biết tại sao lại làm thế, để nước mắt không rơi xuống hay chỉ đơn thuần là tôi muốn nhìn trời?
Tôi thở dài nói với Đổng Dã: “Đổng Dã, tấm lòng của cậu mình biết, nhưng mà mọi chuyện đều đã qua rồi, tất cả chỉ là quá khứ, tụi mình có duyên không có phận, chỉ cần Tiếu Tùng hạnh phúc, mình… sao cũng được.”
Đổng Dã hơi kích động: “Sao cũng được cái ông nội nhà cậu. Sao cậu biết Tiếu Tùng sẽ hạnh phúc? Cậu biết Tiếu Tùng ở Anh sống như thế nào không?”
Tôi nói rất nhỏ, nhưng tôi biết Đổng Dã nghe thấy. Tôi nói: “Không liên quan đến mình.”
Câu này nói với Đổng Dã, cũng là đang nói với đáy lòng tôi.
Tôi cứ nghĩ nghe tôi nói vậy Đổng Dã sẽ tức giận mắng tôi, không ngờ dùng đôi mắt lạnh lùng không hiểu ngó tôi. Cậu ấy thở dài nói: “Hà Hảo, có những thứ nếu không phải là của cậu, đời này dù cậu tranh giành thế nào nó cũng không phải là của cậu. Có những thứ cậu giành cũng được, không giành cũng được nhưng nó vốn là của cậu, vĩnh viễn thuộc về cậu, không bao giờ xa rời cậu. Cả con người cùng là như thế.”
“Hà Hảo, mình nói nhiều vậy rồi, chuyện của cậu và Tiếu Tùng mình cũng đã cố gắng hết sức, còn lại chỉ trông vào cậu thôi.” Nói xong, Đổng Dã đứng dậy bỏ đi.
Tôi một mình uống nốt bốn chai bia còn lại. Ngẩng đầu nhìn mặt trăng, trăng rất sáng rất tròn.
Tiếu Tùng họp lớp uống say, tôi ngắm trăng cùng cậu ấy. Hôm đó mặt trăng cũng đẹp giống hôm nay. Cũng là dưới ánh trăng hôm đó, đôi môi chúng tôi lần đầu chạm nhau…
“Ding” một tiếng, Đổng Dã gửi cho tôi một số điện thoại và địa chỉ, là địa chỉ ở Anh, là địa chỉ của Tiếu Tùng?
Tôi về nhà lên giường đi ngủ nhưng không sao ngủ được.
Tôi ra ban công tiếp tục ngắm trăng, nhìn ngắm một hồi tôi quyết định: Tôi sẽ đi Anh tìm Tiếu Tùng.
Trong đêm hôm đó, ý tưởng này hết lần này đến lần khác bị tôi gạt đi rồi hết lần này đến lần khác lại nảy ra. Trước khi bình minh, tôi đã quyết định: Tôi sẽ sang Anh tìm Tiếu Tùng.
Tôi nói với chính mình: Hà Hảo, đi tìm cậu ấy đi, cho dù kết quả ra sao cũng sẽ không hối hận. Đừng để khi mình già đi mới hối hận vì sao không đi tìm cậu ấy, vì sao không dũng cảm một lần. Hà Hảo, mình chỉ ích kỷ một lần này thôi, mình không muốn hối hận.
Tôi vội vàng đánh răng rửa mặt, đi lên tòa soạn xin chủ biên cho nghỉ phép, đặt vé máy bay sớm bay đi Anh chuyến sớm nhất, lên máy bay yên tĩnh ngồi chờ đến Anh.
Máy bay đến Anh vào sáng sớm. Tôi trực tiếp đến tiểu khu Tiếu Tùng ở, nhưng bảo vệ không cho tôi lên, tôi chỉ đành chờ ngoài cổng. Tôi không dám gọi điện cho Tiếu Tùng bởi vì tôi không biết nói gì, nói thế nào.
Tôi vòng tay ôm lấy thân mình đi qua đi lại. Sáng sớm Luân Đôn rất lạnh, mỗi khi có một cơn gió thổi qua tôi phải kéo chặt áo khoác quanh thân mình, vén tóc ra sau tai. Gió lạnh khiến tôi rất tỉnh táo. Tôi biết tôi đang làm gì, từ khi quyết định đến đây tôi không hề hối hận. Cho dù Tiếu Tùng cho tôi đáp án như thế nào, tôi cũng vui vẻ tiếp nhận.
Tôi cúi đầu đi qua đi lại, bụng trống rỗng nhưng trong đầu tôi lại đầy ắp. Tôi vô thức tưởng tượng ra cảnh gặp gỡ, cảnh nói chuyện và cả… kết thúc.
Tôi lắc lắc đầu, nhắc nhở bản thân đừng nghĩ gì nữa, thở sâu và thả lỏng. Ngẩng đầu một đôi tình nhân người Anh đi lại trước tiểu khu, tôi nhìn theo bọn họ mãi, vô thức mỉm cười nhìn theo bọn họ đi đến tận con đường đối diện.
Đột nhiên, tim tôi đập mạnh một nhịp, khi quay đầu lại tôi nhìn thấy một người.
Tôi nhìn thấy người con trai ấy, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, là Tiếu Tùng, cậu bé của tôi, chàng trai của tôi.
Cậu ấy mặc đồ tây màu xám, khuôn mặt bắt đầu mang đường nét của một người đàn ông, có thêm vài phần anh tuấn.
Nhìn thấy tôi, Tiếu Tùng đi chậm lại, ánh mắt của cậu ấy lúc đầu là bất ngờ, sau đó là vui mừng, cuối cùng là chính ánh mắt mà cậu ấy đã từng nhìn tôi vào một đêm xa xôi nọ.
Chúng tôi người này nhìn người kia, tôi cười nhưng không ngăn được nước mắt ứa ra.
Cậu ấy đi về phía tôi, tôi vừa cười vừa khóc. Cậu ấy đứng trước mặt tôi, dùng ánh mắt dịu dàng của cậu ấy thiêu đốt tôi.
Tôi hít sâu một hơi, vội vàng nói với cậu ấy: “Tiếu Tùng, lâu rồi không gặp, mình nhớ cậu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, thấy đáy mắt cậu ấy từ từ đỏ lên.
Cậu ấy dùng giọng nói cả đời tôi không thể quên nói với tôi: “Cậu thật sự nhớ mình rồi sao?”
Tôi nhìn cậu ấy vừa khóc vừa nói: “Mình nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu, Hà Hảo nhớ Tiếu Tùng, mặt trăng nhớ con khỉ rồi.”
Tiếu Tùng giữ vai tôi rồi mạnh mẽ kéo tôi vào lòng cậu ôm chặt, cậu ấy run rẩy nói: “Cậu cuối cùng cũng nhớ mình rồi, con khỉ cũng nhớ mặt trăng, vô cùng vô cùng nhớ mặt trăng.”
Tôi vòng tay ôm Tiếu Tùng, đây là lần thứ hai chúng tôi ôm nhau. Lần đầu là chia xa, chia xa rất lâu rất lâu. Hôm nay lần thứ hai, là gặp lại, là vĩnh viễn không chia xa nữa.”
Tiếu Tùng nói: “Chúng ta huề rồi hả?’
Tôi hỏi: “Chúng ta có xa nhau nữa không?”
“Chúng ta không bao giờ xa nhau nữa.”
“Vậy thì chúng ta huề rồi.”
“Hà Hảo, mình yêu cậu. Mình yêu cậu mười chín năm rồi.”
Tiếu Tùng giữ trong lòng câu “mình yêu cậu” mười chín năm, cuối cùng hôm nay cũng nói ra được, thật tốt, là nói với cô gái cậu nhớ thương mười chín năm.
Tôi cười nói: “Mình tin, nếu mình nói mình yêu cậu, cậu…”
“Mình tin, mình thật sự tin.”
Hà Hảo đã từng hy vọng Tiếu Tùng hạnh phúc, nhưng bây giờ cô lại hy vọng hạnh phúc của Tiếu Tùng do cô mang lại.
Tiếu Tùng, nhất định phải hạnh phúc.
Con khỉ nói xin lỗi mặt trăng, bởi vì con khỉ không thể trở thành Tề Thiên Đại Thánh.
Con khỉ có lẽ không phải Tề Thiên Đại Thánh, nhưng, con khỉ là Tề Thiên Đại Thánh của mặt trăng.
Tiếu Tùng là Tề Thiên Đại Thánh của Hà Hảo, là Tề Thiên Đại Thánh của một mình Hà Hảo mà thôi.
— Hết—
Scroll to Top