Gửi Lục Đông Thanh – Mối tình của em

1.

Gửi Lục Đông Thanh,
7 giờ tối thứ ba, em hẹn anh đi xem phim.
Con người anh luôn rất đúng giờ – trừ với em. Trước khi phim chiếu một tiếng đồng hồ, em gửi tin nhắn cho anh, anh không trả lời. Phim chiếu được 10 phút, em gửi tin nhắn thứ hai. Anh trả lời: Họp, em xem đi.
Em bị anh cho leo cây, nhưng không phải lần đầu tiên. Em lần mò trong bóng tối tìm chỗ ngồi, hôm nay chiếu bộ phim thanh xuân đang rất nổi tên là “Thời đại thiếu nữ của tôi”. Ngồi cạnh em là một cặp đôi trẻ, chẳng mấy chốc đã quấn lấy nhau. Lúc Ngôn Thừa Húc xuất hiện cuối phim, em đã khóc hết nước mắt. Em rờ rẫm móc điện thoại gọi cho anh, sụt sịt nói: “Em muốn gặp anh.” Phim chiếu xong, em đi nhà xe lấy xe, chiếc Beetle màu đỏ rất dễ thấy, em móc từ cốp xe ra một cái đinh thép, chẳng suy nghĩ lấy một giây mà đâm mạnh vào lốp xe. Sau đó phủi phủi tay, lại gọi điện cho anh: “Xe của em bị xẹp lốp rồi.”
Anh trầm mặc một hồi hỏi em: “Ở đâu?”
Lúc anh đến, em đã đứng trong ánh sáng tối mù mù của hầm để xe được một tiếng đồng hồ. Chiếc Jeep của anh vừa dừng bên cạnh em, anh liền nhảy xuống kiểm tra chiếc Beetle của em. Em sợ lắm nhưng giả vờ trầm tĩnh, anh ngồi xổm xem xét nửa ngày, cuối cùng liếc em một cái. Cái liếc mắt đó khiến em hận không có lỗ nào để chui xuống.
Anh là Phật Tổ Như Lai, còn em là Tôn Ngộ Không, anh dễ như trở bàn tay nhìn thấu hết những lắt léo của em. Em như một đứa trẻ làm sai điều gì, cun cút theo người lớn lên xe. Sau khi tắm xong đi ra, anh đang ngồi trên sô pha đọc sách. Em mặc đồ ngủ trèo vào lòng anh, nhõng nhẽo:
“Phim hôm nay tiêu tốn của em bao nhiêu là nước mắt.”
“Không ngờ thật sự gặp được Lưu Đức Hoa!”
“Thời thiếu nữ của em hình như chỉ có chỗ học với nhà ăn.”
….
Cuối cùng em hỏi anh: “Lục Đông Thanh, anh có hồi ức khắc cốt ghi tâm nào không?”
Anh cười nhạt nói: “Đi ngủ, ngày mai còn đi làm.”
Sau đó em ngắm gương mặt anh dưới ánh trăng. Gương mặt anh vẫn hơi nhăn lại kể cả trong giấc ngủ, nhưng dù vậy vẫn không thể ngăn được vẻ anh tuấn của anh. Thật kì lạ, gương mặt này em nhìn ngắm đã bao nhiêu năm vậy mà vẫn không hề cảm thấy chán. Giống như việc bao nhiêu năm nay em đã tìm trăm phương ngàn kế thu hút sự chú ý của anh, giống như suốt bao nhiêu năm thiếu nữ của em vẫn vậy.
Lục Đông Thanh, cho dù bây giờ, chúng ta đã trở thành vợ chồng.

2.

Gửi Lục Đông Thanh,
Đồng nghiệp hỏi về chuyện tình cảm của em với anh. Thực ra lần đầu gặp gỡ của chúng ta chẳng lãng mạn chút nào.
Năm ba đại học, vì lén đi hát karaoke bị giáo viên hướng dẫn gọi đến văn phòng. Giáo viên nghiêm túc giáo huấn em, từ đạo đức phụ nữ đến cách nói năng đi lại bla bla. Cuối cùng, ông ấy phiền não nói với trợ giảng môn vật lý mới đến: “Tiểu Lục cậu xem, nữ sinh bây giờ…”
Người tên “Tiểu Lục” mặc áo khoác dài màu xanh, cao gầy, trong tay cầm một cuốn sách. Khi anh nhìn sang bên em, đôi mắt dài mảnh cười híp lại. Lúc đó ấn tượng duy nhất của em về anh là chân thật dài. Trước đó bọn họ nói khoa vật lý có một anh trợ giảng rất đẹp trai mới đến, xem ra không lừa em. Em thật hối hận lúc đầu không chọn học khoa vật lý.
Em theo đuổi anh, tròn ba năm. Em từng mua chuộc một bạn nam, nhờ anh ta nhét thư tình vào ngăn kéo văn phòng của anh. Những bức thư ngập tràn tình ý, lay động lòng người ấy cuối cùng đều như đá ném xuống biển. Sau cùng, em lấy hết dũng khí đến vườn hoa trong trường tỏ tình với anh. Em nhắm mắt như chờ ngày tận thế, đến lúc mở mắt ra thì thấy anh đang nửa cười nửa không nói: “Về đi, đừng để giáo viên hướng dẫn của em đến mắng nữa.”
Nụ cười phóng khoáng mà khoan dung đó, bao nhiêu năm sau đó em đều không thể nhìn thấy nữa.
Con người không gặp tường nam không quay đầu của em, bắt đầu làm cái đuôi của anh. Em đứng ở cổng trường chờ anh đi làm, tranh cướp mua cơm giúp anh giữa đám sinh viên điên cuồng đói ăn, em thậm chí còn lén lút sửa cả xe đạp bị hư giúp anh… Em quả thực cố chấp đến phát điên.
Báo ứng đến rất nhanh. Giáo viên hướng dẫn sau khi nói chuyện với anh thì gọi em đến văn phòng. Anh bảo em đừng để bị mắng nhưng không ngờ phải viết cả kiểm điểm. Em tức giận đùng đùng chặn đường anh: “Lục Đông Thanh, anh thật đê tiện.”
Anh bị em mắng mà ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì.
Vài ngày sau anh đợi em trên đường. Em mặt không biểu cảm gì cứ thế bước qua, anh đi phía sau em nói: “Mặc kệ em tin hay không, Đường Diên, tôi không nói với giáo viên hướng dẫn chuyện của em.”
Sau này em mới biết, chính là “người đưa thư” kia bán đứng em. Em vô cùng hối hận vì đã nghi oan cho anh, vì vậy nên mời anh ăn cơm. Suốt bữa cơm em nói không ngừng còn anh chỉ lặng yên nghe. Cuối cùng anh nói với em: “Đường Diên, việc của em bây giờ là học hành đàng hoàng.”
Lời từ chối tiêu chuẩn như vậy, là em tự lừa dối mình thôi.
Tốt nghiệp năm đó, em phỏng vẫn thành công ở một công ty nước ngoài. Em mời anh ăn mừng, anh đến, nói chúc mừng em. Em kéo anh ngồi xuống, anh lắc đầu nói: “Đường Diên, đừng lãng phí thời gian chỗ tôi.”
Em bắt đầu đi làm, trở thành một nhân viên văn phòng chuẩn mực. Em vẫn luôn gọi cho anh, anh vẫn luôn không nhận. Năm thứ hai sau khi đi làm, em chịu đả kích lớn. Tối hôm đó, em điên cuồng gọi cho anh, không ngừng nhấn nút gọi lại, cuối cùng anh cũng bắt máy. Anh yên lặng nghe em nói xong trả lời: “Việc này do em quyết định.”
Em cố chấp: “Em muốn nghe ý kiến của anh.”
Anh trầm mặc một lúc nói: “Tôi đã có bạn gái rồi.”
Trời đất xoay chuyển, em gần như không đứng vững nữa.
Em lấy hết dũng khi từ chức, em hận anh. Nhưng khi nghe tin về anh lại điên cuồng chạy đến: Bọn họ nói anh vì bạn gái bỏ đi Anh lấy chồng mà nghỉ việc ở trường học. Khi em đến quán bar nơi anh đã gần say gục đỡ anh dậy, anh hất em ra, gằn giọng nói: “Biến đi.”
Chúng ta lặng lẽ dìu nhau trong bóng tối cho đến khi kiệt sức. Anh ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, áo sơ mi đứt một cúc, tóc tai bù xù, người nồng nặc mùi rượu. Nước mắt em rơi không ngừng. Anh nheo mắt nhìn em trong làn khói, cuối cùng nở nụ cười: “Em khóc cái gì? Người thất tình có phải em đâu?”
Em khóc, vì người em nâng niu bị người khác bỏ rơi.
“Lục Đông Thanh, anh nhìn em!” Em vứt thuốc của anh đi: “Anh còn có em, anh còn có em, Lục Đông Thanh!”
Em quỳ trên đất, nhắm mắt thành khẩn hôn anh.
Anh ngẩn người, sau đó ôm đầu em và bắt đầu hôn lại. Nụ hôn đó rất, rất sâu, mang cả vị tâm tình. Anh tựa vào trán em, chau mày thấp giọng: “Đi về chỗ tôi, được không?”
Hôm đó trong phòng anh, chúng ta như hai con thú lao vào nhau. Mồ hôi của anh rơi trên mặt em, em nhắm mắt gọi tên anh. Em là cánh buồn điên cuồng trong bão tố, mà anh là con sóng ngầm dưới lòng biển sâu, từng đợt từng đợt, nâng cánh buồm em dập dềnh dữ dội, xé em tan tành thành từng mảnh từng mảnh.
Sau đó chúng ta không liên hệ. Em vốn muốn giữ lại chút tôn nghiêm, cuối cùng vẫn thất bại. Mấy ngày sau, em như điên gọi điện cho anh. Ở đầu kia điện thoại, anh im lặng rất lâu sau đó hỏi em: “Đường Diên, em muốn kết hôn không?”
Đầu xuân năm 2012, em gả cho anh.
Lục Đông Thanh, cho dù bao nhiêu năm sau có người hỏi em, việc khiến em kiêu ngạo tự hào nhất là gì? Em sẽ không hề do dự mà nói với họ: Đời này, việc khiến em tự hào nhất là, gả cho anh.
Lục Đông Thanh, ngày hôm đó em đã lừa anh.
Thời thiếu nữ của em, không chỉ có phòng học và nhà ăn, mà còn có anh,
Cây là anh, gió là anh, ánh sáng là anh, bầu trời là anh.
Tất cả đều là anh.

3.

Gửi Lục Đông Thanh,
Sau khi nghỉ việc ở công ty, Vi Vi An giới thiệu một ông chủ với em, là một người Anh giàu có trẻ trung, có mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt xanh biếc tên Adonis. Chúng em nói chuyện rất hợp, anh ấy mời em làm phiên dịch riêng, em và Vi Vi An từ bạn học biến thành đồng nghiệp.
Tuần sau buổi đi xem phim đó, em bận đến nỗi không còn một chút thời gian để thở. Hôm đó đi làm, em đầu bù tóc rối, pha một ly cà phê đen thật đậm. Vi Vi An nhìn thấy chọc em: “Đường Diên, cậu phải để cho Lục Đông Thanh nhà cậu nghỉ ngơi chứ.”
Mãi đến giờ nghỉ trưa em mới hiểu ra lời nói của Vi Vi An là ý gì. Cô ấy dùng dáng vẻ “Mình hiểu hết đó” để nhìn em, nhưng làm sao em giải thích được sự mệt mỏi của em không phải nguyên nhân giống như cô ấy nghĩ?
Lục Đông Thanh, mùa xuân năm ấy, em và anh bắt đầu cuộc hôn nhân không ai ngờ tới. Không có hôn lễ, không có trăng mật, em chỉ theo anh đi cục dân chính một chuyến là xong hết.
Anh tìm được một công việc ở ngân hàng, em chuyển vô ở trong chung cư của anh. Em mua khăn trải giường và rèm cửa ở IKEA, sau cùng, em nhìn trúng một bộ đèn ngủ có những ngôi sao treo lơ lửng, trong bóng tối đẹp như một giấc mơ. Em mang theo ảo tưởng về viễn cảnh tươi đẹp, rằng mỗi tối sẽ được anh ôm trong vòng tay, dưới ánh đèn kia từ từ chìm vào giấc ngủ, bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta.
Nhưng tưởng tượng luôn quá đẹp.
Sau khi kết hôn em chu đáo ngọt ngào, chỉ trách sao giác quan thứ sáu của em quá chuẩn xác. Ở bên anh càng lâu, em càng hiểu anh. Ví dụ em thích Châu Kiệt Luân nhưng anh thích nhạc cổ điển. Em thích phim Hàn còn anh chỉ thích xem thời sự. Ví dụ anh ghét ăn chung đồ ăn với em. Có một lần anh nấu ăn làm hai phần riêng, thấy cơm hải sản của anh ngon quá, em vừa đưa tay sang đã bị anh gạt ra rơi cả đũa. Sau đó anh đứng dậy đi làm một phần khác, em ăn no quá, dạ dày đầy axit đau quặn.
Lại ví dụ, Lục Đông Thanh, chúng ta đã bao lâu rồi không tiếp xúc da thịt?
Em hỏi Vi Vi An: “Đàn ông rốt cục thích phụ nữ như thế nào?”
“Ban ngày hay ban đêm?” Vi Vi An ranh mãnh hỏi em.
Sau đó em theo sự chỉ dẫn mờ ám của Vi Vi An, vứt bộ áo ngủ Hello Kitty, đổi sang Victoria’s Secret.
Hôm đó anh về rất muộn. Em nhào vào lòng anh, anh nhìn em mặc áo ngủ mới dưới ánh trăng, vẻ mặt vui buồn không nhìn rõ. Trong lòng em rối ren, hôn cổ anh. Anh không chút phòng ngự gì bị em đẩy xuống đất, đột nhiên lật người đẩy em ra hỏi: “Đường Diên, em muốn làm gì?’
Ngày hôm sau, Vi Vi An hỏi em tình hình chiến trận ra sao, nói cô ấy có cách. Lục Đông Thanh, em sao lại ngốc nghếch dùng cách ấy để thăm dò anh chứ? Vi Vi An bắt đầu tìm đủ mọi cách tiếp cận anh. Vào ngày sinh nhật em hôm ấy, khi anh đến, em và Vi Vi An đều đã ngà ngà say. Em từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy hai người đang khiêu vũ, mặt cô ấy áp vào ngực anh. Em đứng yên tại chỗ, cho đến khi anh xuống khỏi sàn nhảy. Sau đó chúng ta về nhà, anh nhìn em thay giàu, đi tắm, lên giường. Anh đứng ở cửa một lúc lâu, hỏi: “Không phải em muốn như vậy sao?”
Em im lặng, anh đi tới nắm lấy vai em: “Là Vi Vi An bắt anh phải nhảy.”
“Anh để ý em nghĩ thế nào à?” Em nhướn mày hỏi.
Không phải em bắt bẻ, em hỏi thật lòng. Anh ngẩn một chút, cúi xuống nhìn em: “Đương nhiên, em là vợ của tôi.”
Em nhảy khỏi giường ôm lấy anh: “Đúng vậy Lục Đông Thanh, chúng ta là vợ chồng, anh cho em bước vào được trái tim anh với, được không?”
Giọng em nhẹ như thì thầm.
Anh thở nhẹ, cằm chà nhẹ lên đỉnh đầu em: “Xin lỗi, Đường Diên, xin lỗi.”
Người nên nói xin lỗi là em, em thật đáng khinh bỉ, muốn dùng chút tội lỗi của anh để đổi lấy một chút tình yêu.
Nhưng mà Lục Đông Thanh à, em muốn nghe không phải ba từ này.

4.

Gửi Lục Đông Thanh,
Mùa hè năm 2014, mẹ anh từ Đài Trung đến Quảng Châu thăm anh. Anh đang đi công tác, hỏi em có thể đi sân bay đón mẹ anh hay không. Em xin Adonis nghỉ, bỏ một buổi chiều dọn dẹp nhà cửa, còn nấu canh nóng. Em hồi hộp đến nỗi hết lần này đến lần khác gọi điện cho anh, anh cuối cùng mất kiên nhẫn: “Đừng lo, mẹ tôi rất dễ nói chuyện.”
Anh nói dối.
Tối hôm đó em đã đợi ở sân bay với bó hoa trên tay tặng người mẹ chồng mà em chưa từng gặp. Mẹ anh đeo kính gọng đen, nhìn thấy em từ xa trong đám đông, mẹ anh gọi em là cô Đường, lịch sự và xa cách. Cái cách mẹ anh nhìn em khiến em nhớ đến cô giáo ở phòng giáo dục chính trị, người đã kiểm tra ngoại hình của các cô gái ở trường cấp hai lúc nhỏ.
Thành tích của em rất tệ, trước nay vẫn sợ giáo viên, chỉ trừ anh.
Em đón mẹ anh về, sau đó trốn vào bếp nấu cơm. Mẹ anh vào bếp nhìn em, khi em làm vỡ trái trứng thứ hai, mẹ anh cuối cùng không nhẫn nhịn được mà chau mày, em thấy mình tiêu rồi. Sau bữa cơm, em và mẹ anh cùng nhau xem ti vi, bà nói: “Cô Đường này, thực ra Đông Thanh qua loa như vậy mà kết hôn, tôi không đồng ý đâu.”
Em nhắm mắt nghĩ, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Lục Đông Thanh, cuộc hôn nhân của chúng ta là tiền trảm hậu tấu, mẹ anh mang bao nhiêu uất ức khó chịu đổ lên người em. Mấy ngày sau đó, em gồng mình gánh mọi sự xét nét soi mói của mẹ anh. Bà ấy chê em nấu ăn quá mặn, chê em không thích đọc sách. Cho đến khi mẹ anh nói: “Tôi vừa lòng với bạn gái cũ của Đông Thanh hơn.”
Em cuối cùng cũng hết chịu nổi, quay người, đóng cửa cái đùng.
Sau đó anh về, bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng nhìn em hỏi: “Đường Diên, em đá cửa với mẹ tôi?”
Em trùm chăn không trả lời, anh giữ chặt tay em, kéo chăn em ra: “Đường Diên, đó là mẹ của tôi.”
Em cười lạnh: “Bà ấy là mẹ của anh, hai người giống nhau lắm, đều không thể quên được bạn gái cũ của anh.”
Em đã chạm vào công tắc cấm kị trong lòng anh, anh đột nhiên im lặng.
“Lục Đông Thanh, anh còn yêu cô ấy không?” Em đau đớn vớ tất cả những gì có thể ném về phía anh.
Anh đón nhận hết tất cả nào gối, nào sách, quần áo… mà không hề tránh đi. Cho đến khi cái ly thủy tinh sượt qua mặt anh để lại một vết xước rớm máu nơi quai hàm, anh mới lấy tay quẹt đi rồi lạnh lùng trả lời em: “Đó là việc của tôi.”
Tối hôm đó anh ngủ ở phòng khách, còn em ngồi đầu giường thất thanh gào khóc trong đau đớn.
Sau đó một tuần, chúng ta ở trong tình trạng chiến tranh lạnh. Nếu không phải chuyện xảy ra sau đó, em có lẽ sẽ không thể tha thứ cho anh. Một đêm khuya nọ anh đi công tác, mẹ anh đột nhiên lên cơn đau tim. Bà ấy một mình té ngã trong bóng tối, em lao vào phòng bà, cõng bà ấy xuống lầu. Lúc lái xe em không ngừng run rẩy. Hôm đó thời tiết Quảng Châu nóng đến hơn 35 độ, lúc đến bệnh viện, quần áo trên người em đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm. May mắn đến bệnh viện kịp thời, mẹ anh không có vấn đề gì lớn. Em ở bệnh viện chăm sóc bà, lau người cho bà, đút cơm cho bà. Những việc đó, em thậm chí đến mẹ mình cũng chưa từng làm.
Lúc anh trở về, mẹ anh đã đổi lại gọi em Tiểu Đường, bà nói, may mà có Tiểu Đường.
Trong bệnh viện, chúng ta cùng nhau ăn cơm hộp. Em đã rất nhiều ngày không được một bữa cơm đàng hoàng rồi, ăn ngấu ăn nghiến. Anh nhìn em rất lâu, mắt hơi ướt: “Đường Diên, cám ơn em.”
Anh đứng dậy, đi vài bước rồi quay đầu lại: “Hôm đó em hỏi tôi có thể cho em bước vào trái tim tôi, Đường Diên, tôi vẫn luôn cố gắng, tôi thật sự mong có thể yên lòng ở bên em.”
Đây có lẽ là lời tình yêu ngọt ngào nhất mà em từng nghe.
Em cầm hộp cơm khóc không thành tiếng. Anh cười nói: “Sao mà giống trẻ con vậy?”
“Em muốn làm trẻ con cả đời này.” Em nói.
Lục Đông Thanh, trong sách nói, trong tình yêu mà còn cãi nhau chứng tỏ còn có thể cứu vãn. Lần cãi nhau này của chúng ta làm em hơi vui mừng, ít nhất chúng ta còn cãi nhau như những đôi vợ chồng khác chứ không phải hai người khách ngủ chung giường.

5.

Gửi Lục Đông Thanh,
Giữa chúng ta cũng từng có những thời điểm ngọt ngào nhỉ? Ví dụ như hồi ở Moscow.
Cuối năm, ngân hàng anh làm việc họp tổng kết cuối năm ở Moscow. Trước khi đi, em giúp anh chuẩn bị quần áo, thuốc thường dùng, dù che mưa, thậm chí cả một cây côn gỗ nữa.
Anh phì cười hỏi: “Đưa tôi cái này làm gì?”
Em liên thiên về quân đội Ai Cập đã bắt giữ tổng thống đắc cử, và đảng đối lập Thái Lan bao vây nhà thủ tướng… Em nghiêm túc nói: “Thế giới bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Không ngờ lời em nói vậy mà thành thật.
Ngày thứ ba anh ở Moscow thì xảy ra bạo động, chính là ngay ở khách sạn anh ở. Em xem tin tức trên tivi, điên cuồng gọi điện cho anh, nhưng mãi vẫn không có người bắt máy. Em làm một việc mà đến em cũng cảm thấy dường như chả có nghĩa lý gì – Mua vé máy bay ngay tối hôm đó, một mình bay đến Moscow.
Trong đầu em đều là hình bóng của anh, thậm chí em không hề nghĩ đến việc làm thế nào để tìm anh giữa Moscow.
Ra khỏi sân bay, em vội vàng lao đến khách sạn của anh. Dọc đường đầy những cuộc biểu tình, xe cảnh sát ầm ầm chạy qua lại. Người lái xe taxi nói với em bằng tiếng Anh rằng ở đây rất không an toàn.
Sau đó em mới cảm thấy mình đúng thật là quá kích động, em đứng trong đám người hỗn loạn, nhìn thấy khách sạn đó bị bao vây. Bọn họ dùng tiếng Nga lớn giọng la hét, cảnh sát phải dùng vũ lực duy trì trị an, bốn phía khách sạn giăng kín dây bảo vệ. Em chen vào đám người đi tới, vừa kéo dây chăng bảo vệ vừa cầm điện thoại liên tục gọi cho anh. Có một người cảnh sát kéo em ra, hung dữ vô cùng. Khoảnh khắc điện thoại kết nối được, em chỉ muốn khóc: “Lục Đông Thanh, anh ở đâu?”
Tín hiệu bị gián đoạn, em nắm chắc điện thoại bị xô đẩy trong đám người, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh. Anh đứng giữa dòng người, biểu cảm chấn động. Khoảnh khắc đó, cho dù đã bao năm qua rồi, em vẫn còn nhớ như in. Giống như hoa nở ngày xuân, như bụi trần lắng xuống, em lao về phía anh, ôm anh thật chặt. Em vùi vào lồng ngực anh hết lần này đến lần khác nói: “Không sao rồi, anh không sao, Lục Đông Thanh, anh không sao rồi.”
Anh ngẩn ra một lúc, sau đó ôm em, cái ôm chặt đến phát đau, giống như muốn bóp em vỡ vụn.
Sau đó em hỏi anh làm sao ra được khỏi khách sạn, anh nhìn em nói: “Tôi dùng cây côn của em đánh người mở đường chạy ra.”
Em cười mà rơi nước mắt.
Chúng ta ở Moscow mười ngày. Ban ngày, chúng ta đi dạo ở Quảng Trường Đỏ, cầu nguyện ở Nhà Thờ Đức Bà. Ban đêm, chúng ta mang ủng cao, mặc áo khoác cáo màu bạc và nhâm nhi một tách trà tại nhà một người bạn Nga. Anh tặng em một bộ búp bê, những con búp bê tên gọi Matryona đó là món quà đầu tiên anh tặng em.
Chúng ta uống vodka và đi dạo vào ban đêm trên đường phố Moscow. Em cầm tay anh hát “Đêm ngoại ô Mátxcơva”, em hát dở quá, anh lại gần bịt miệng em, em cười to bay khói trắng lạnh. Anh gọi em: “Đường Diên…”
Em ngẩng đầu, anh hỏi: “Em không sợ sao? Một mình đến đây?”
Em thành thật: “Sợ”
Em sợ không bao giờ gặp lại được anh nữa.
Em cười híp mắt: “Chúng ta lần sau lại đến đây được không, Bắc Kinh có tàu hỏa đến Moscow đó.”
Anh cúi người hôn lên trán em.
Tối đó, trong một nhà nghỉ nhỏ, anh dịu dàng và nhẹ nhàng. Vi Vi An nói, nam nữ chỉ khi làm việc đó mới được coi như thật sự ở bên nhau. Lục Đông Thanh anh xem, vào lúc đó, cơ thể, làn da, tất cả của em và anh, gần gũi thân thiết biết bao.
Hôm đó em nằm trên giường trải đầy ánh trăng, cố nhớ lại xem tình yêu của em dành cho anh bắt đầu từ lúc nào.
Em yêu anh, hình như chỉ bắt đầu từ một giây ngắn ngủi.
Ngày liên hoan giữa thầy và trò năm đó, em may mắn ngồi bên cạnh anh. Buổi biểu diễn nhàm chán dài lê thê, em đang ngủ gà ngủ gật, bỗng có nam sinh hét lớn: “Cố Tư Kình lên rồi kìa!”
Đó là trợ giảng Cố Tư Kình khoa tiếng Anh của trường mình, là thần Vệ Nữ trong lòng vô số nam sinh.
Cố Tư Kình biểu diễn Violoncelle, người đẹp và âm nhạc, rung động lòng người. Không biết gió ở đâu tới, thổi bay mái tóc cô ấy. Em thấy anh đứng dậy, đi đến một góc, đóng cánh cửa sổ lộng gió. Anh quay đầu nhìn lên sân khấu, khóe miệng hơi mỉm cười.
Ánh mặt trời quá dịu dàng, tất cả động tác của anh đều nhẹ nhàng tinh tế, giống như một bộ phim đen trắng, trong khoảnh khắc đã chạm vào trái tim em. Em nghĩ, đó chính là giây phút đầu tiên em yêu anh.
Nhưng lúc đó em không hề hay biết, sự dịu dàng mà em yêu từ giây phút ban sơ đó của anh, không phải dành cho tất cả mọi người.

6.

Gửi Lục Đông Thanh,
Sau khi từ Moscow trở về, em hình như mới chính thức được gả cho anh.
Em sẽ gọi điện cho anh vào ngày mưa, hỏi anh có mang dù không; Em sẽ dầm mưa xếp hàng để mua vé biểu diễn của Hisaishi Joe giúp anh. Anh sẽ đưa em đi khắp ngõ phố, tìm các món ăn ngon; Anh nhìn em ngủ trong buổi diễn tấu âm nhạc không những không gọi em dậy mà còn đắp cho em một chiếc áo khoác; Anh sẽ chọc ghẹo em nổi điên lên khi em phát âm sai tên một món ăn Pháp ở nhà hàng Pháp, sau đó anh dỗ dành em, chúng ta lại vui vẻ… Giống như tất cả những đôi vợ chồng khác, chúng ta cùng nhau chia sẻ mọi chuyện buồn vui nhỏ nhặt trên thế gian. Lục Đông Thanh, có lúc em nghĩ, nếu như người ấy không lần nữa xuất hiện, có phải chúng ta vẫn đang bên cạnh nhau không?
Đầu mùa thu năm 2014, Adonis lập công ty mới. Trong tiệc chúc mừng công ty mới, bảo nhân viên đưa người nhà cùng tới nhà anh ta dự tiệc. Chúng ta gặp vợ của Adonis – vị phu nhân giám đốc thần bí.
Kì lạ nhất là Vi Vi An, cô ấy không hiểu sao lại một mình đến trước, ăn mặc gợi cảm xinh đẹp, như muốn tranh cao thấp với ai đó. Suy đoán của em được xác thực. Chúng ta bị giọng cười hảo sảng của Adonis thu hút đi về bên đó, anh ta giới thiệu với chúng ta vợ của mình. Em đã từng rất nhiều lần mò đoán về dung nhan của vị phu nhân ấy, nhưng không ngờ người khoác tay Adonis lại chính là trợ giảng ở trường chúng ta lúc xưa, Cố Tư Kình.
Em kinh ngạc lắp bắp: “Cô Cố!”
Cô ấy cười điềm đạm: “Tôi đã không phải là giáo viên nữa rồi.”
Vi Vi An mang ly rượu bước tới, muốn mời rượu Cố Tư Kình, biểu cảm kì lạ, Adonis cười cười chặn tay Vi Vi An: “Vợ tôi không biết uống rượu.”
Buổi tiệc mới bắt đầu, Vi Vi An đã say mèm, kéo em đi khắp nơi, em chỉ đành đưa cô ấy về trước, để anh một mình ở lại. Cô ấy ở trên xe vừa cười vừa khóc, hỏi em: “Mình không màng danh phận ở bên anh ta mười năm, mình có phải ngu ngốc lắm không Đường Diên?”
Em hình như đã hiểu ra bí mật nào đó, còn ngẩn ngơ buồn thương cho bạn, nào ngờ đâu, chẳng mấy chốc đã phải thương xót cho bản thân mình.
Lục Đông Thanh, em trở về tìm anh nhưng không thấy, đi tìm một hồi đến vườn hoa phía sau. Tất cả mọi người đều đang vui vẻ ở phía trước nhà, ở đây yên tĩnh đến lạ. Em nghe thấy có người đang khóc. Em băng qua hàng cây phía trước và nhìn thấy – Cố Tư Kình nhón chân ôm anh, anh lạnh lùng đẩy ra. Sau vài lần, cô ấy ngẩng mặt nói vài câu gì đó, quay người bước đi. Anh hóa đá tại chỗ, cho đến khi cô ấy sắp đi khuất, anh cuống cuồng đuổi theo, mạnh mẽ ôm cô ấy vào lòng. Em dường như xem được một bộ phim Hàn Quốc đẫm nước mắt, ngơ ngẩn lê bước trở vào. Bốn phía ồ ào náo nhiệt, đàn ông uống rượu, người phụ nữ tóc vàng mặc bikini nhảy xuống hồ bơi… Em lấy một ly rượu, uống cạn, rồi lại lấy thêm ly nữa…
Adonis đi về phía em, anh ta uống nhiều rồi, hỏi em có muốn đi tham quan hầm rượu không. Em mơ mơ màng màng đi theo anh ta xuống dưới. Người đàn ông ấy mắt xanh mơ màng, tay phải đưa lên sờ lưng em: “Cục cưng à, em thật là một người phụ nữ Trung Quốc đặc biệt.”
Đầu em là một mảng trống rỗng.
Thật buồn cười, vợ của anh ta cùng chồng em đoàn tụ ở vườn hoa, mà anh ta lại ở đây có ý đồ khốn nạn với em. Em muốn chạy trốn, nhưng dường như trong đầu có quỷ, lại ngẩng mặt lên nhìn Adonis cười. Nụ cười này của em dường như một loại khích lệ, anh ta trở lên bạo gan hơn, đưa tay túm lấy eo của em, từ từ tiến lại gần.
Mọi thứ dường như đi chệch hướng, hỗn loạn và phức tạp.
“Ầm” một tiếng, cửa hầm rượu bị đẩy ra, âm thanh giày cao gót của Cố Tư Kình vang lên khô khốc. Cô ấy dùng thái độ kiêu ngạo nhìn xuống, cười lạnh lùng; “Adonis, phẩm vị của anh càng ngày càng kém rồi nhỉ?”
Em hoảng loạn quay người, liền nhìn thấy anh. Anh đứng ở cửa, thân người khuất trong bóng tối. Em không nhìn thấy biểu cảm của anh, mãi cho đến khi anh đến gần, kéo em đi ra.
Trên đường về anh yên lặng không nói, những con số trên đồng hồ vận tốc không ngừng tăng lên. Bên dưới chung cư, anh xuống xe, hít sâu một hơi rồi nói với em: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy.”
Em nhìn anh, trong đáy mắt ánh kìm nén phẫn nộ và tức giận. Em nằm trên giường, muốn khóc, nhưng mắt vẫn ráo hoảnh.

7.

Gửi Lục Đông Thanh,
Chúng ta lại lần nữa chiến tranh lạnh, cứ như là một vòng tuần hoàn.
Em xin Adonis nghỉ việc, ông ta dửng dưng nhún vai: “Haha, Đường, cô đừng coi là thật.”
Anh ta là một người đàn ông trăng hoa, trong mắt anh ta, tình cảm một xu cũng không đáng. Em lại như một con ngốc, tất cả mọi thứ đều tưởng thật.
Lúc em đi, Vi Vi An đến tiễn em, cô ấy vừa hút thuốc vừa hỏi: “Đường Diên, mình có phải rất đê tiện không?”
Em không biết trả lời thế nào. Tình cảm của em còn là một mớ hỗn độn, lấy tư cách gì mà phán xét người khác chứ?
Cô ấy bắt đầu tỉ tê kể lể về mọi chuyện giữa cô và Adonis, cuối cùng nói dứt khoát: “Mình biết Adonis chẳng có tình cảm thật lòng gì với mình, nhưng anh ta với Cố Tư Kình cũng chẳng thể đi đến đâu. Đường Diên, bọn họ đang muốn ly hôn.”
Về việc của bọn họ, em không muốn nghe một chút nào cả. Về đến nhà, thu nhặt vài bộ quần áo đơn giản, đi khách sạn thuê một phòng. Em mỗi tối đều trang điểm tỉ mỉ, uống đến mức không biết trời trăng gì.
Lục Đông Thanh, khi anh tìm em đã là một tuần sau đó. Khi anh đánh thức em dậy, mùi rượu nồng vẫn chưa tan, kem phấn trên mặt còn chưa nhạt. Anh sắc mặt u ám dìu em vào phòng tắm, mở vòi sen, nước xối xuống ào ào. Anh giữ chặt em, mãi cho đến khi em ướt sũng.
“Tỉnh chưa?” Anh hỏi em
Em đứng dậy, anh nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Em xiêu vẹo đi ra ngoài. Anh giữ chặt em, nghiến răng hỏi: “Em muốn làm gì, gọi điện thoại em cũng không nghe, chạy đến chỗ này, em rốt cục muốn làm gì?”
Mấy ngày nay sống giữa những cơn say không dứt, làm loạn cũng đủ rồi, em vô cùng bình tĩnh nói: “Ngày hôm đó em nhìn thấy anh, ở vườn hoa phía sau nhà Adonis.
Anh buông tay, đột nhiên im lặng. Anh luôn như thế, khi nào không thể đối mặt được nữa là anh lại im lặng.
“Em đói rồi, đi mua chút đồ ăn.” Em lấy áo khoác, từ từ bước ra cửa. Vài ngày sau đó anh không đến tìm em, em cũng không uống rượu nữa. Em mỗi ngày đều ngủ đến khi không ngủ được nữa, đi ra phố hờ hững dạo một vòng, nhìn hoang hôn buông xuống rồi lại về khách sạn. Một hôm không biết có phải ăn gì đó đau bụng không, em đột nhiên chóng mặt, ngồi xổm xuống đường nôn khan.
Chính là vào lúc đó, em nhận được điện thoại của Cố Tư Kình. Cô ấy hẹn em gặp mặt, vừa gặp đã nói với em: “Tình cảm giữa tôi và Đông Thanh không ai có thể xen vào được, bởi vậy cô cũng không cần ấu trĩ mà đi dụ dỗ Adonis.”
Thật là người đàn bà kì lạ, vừa điên lên vì chồng ám muội với người phụ nữ khác, vừa không muốn rời bỏ người tình cũ.
Lục Đông Thanh, em không biết sao lại nghĩ đến đêm đầu tiên với anh, cả nụ hôn cuồng nhiệt đó. Cuộc hôn nhân của chúng ta là thứ em tự hào, còn với anh chỉ là để lấp một chỗ trống.
Em cười với Cố Tư Kình: “Cô cho rằng Adonis chỉ dụ dỗ mình tôi sao? Tôi không phải người đầu tiên, càng không phải người duy nhất.”
Em nhìn thấy khóe miệng cô ấy run run, đột nhiên có một cảm giác sung sướng vì báo được thù. Em thậm chí bán đứng cả Vi Vi An, ghen tuông khiến người ta trở thành ác quỷ.
Lục Đông Thanh, nếu như biết mọi chuyện sau đó sẽ xảy ra, em chắc chắc sẽ không làm như vậy.
Mấy ngày sau, anh đến tìm em, em vừa từ bệnh viện ra. Bác sĩ kiểm tra, nói trong bụng em có một đứa trẻ, nhưng vừa nãy, em đã tạm biệt nó rồi. Em đang mờ mịt trên đường, anh dừng xe bên cạnh, xuống xe, túm lấy cánh tay em mà hỏi: “Đường Diên, em đã làm gì?”
Cố Tư Kình bị đụng xe nhập viện, camera giám sát cho thấy, đó không phải một tai nạn.
Em ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt anh: “Lục Đông Thanh, con của chúng ta, không còn nữa rồi.”
Anh tức giận vì anh cho rằng người lái xe tông vào Cố Tư Kình là em, hay anh tức giận vì em bỏ đi đứa con của chúng ta? Em nhìn thấy cả người anh đang run rẩy. Em yên lặng cùng anh về nhà, bình tĩnh lên giường nằm. Anh đứng cạnh em rất lâu, lâu đến mức tưởng như đã hóa thành tượng đá. Anh khàn khàn giọng hỏi: “Sao lại bỏ đứa bé?”
“Trả thù anh.” Em cười.
Anh giơ tay lên, cuối cùng lại từ từ hạ xuống, quay người bỏ đi.

8.

Gửi Lục Đông Thanh,
Ngày Vi Vi An bị cảnh sát đưa đi, em nhìn thấy trên báo hình của cô ấy. Một người sắc nước hương trời như cô ấy, lúc đó lại cô đơn tuyệt vọng. Cố Tư Kình đến tìm Vi Vi An, hai người cãi nhau, Vi Vi An không nhẫn nhịn được, lái xe đâm Cố Tư Kình.
Tất cả những việc này xảy ra chỉ là vì một câu nói của em, hổ thẹn và hoảng loạn bao trùm em. Cố Tư Kình điên cuồng như vậy, có khi nào đến một ngày, em sẽ biến thành Vi Vi An thứ hai?
Sau đó em bắt đầu ốm một trận, khi anh về, em đang nằm trên giường ho đến rũ rượi. Anh đến bên giường đắp chăn cho em, rất tự nhiên sờ trán em: “Sao lại bị cảm vậy?”
“Nỗi oan của em được giải rồi hả?”
Anh nhắm mắt: “Xin lỗi em”.
Lục Đông Thanh, ba từ anh nói với em nhiều lần nhất, chắc chính là ba từ “Xin lỗi em” này nhỉ?
Đó là lần đầu tiên anh kể về chuyện của anh và Cố Tư Kình, chuyện hai người gặp nhau hồi trung học, chuyện tình yêu oanh liệt nồng cháy. Hóa ra hồi ức khắc cốt ghi tâm của anh, trong tình yêu của anh, tất cả đều là Cố Tư Kình. Anh thở dài: “Cố Tư Kình với anh, có lẽ là một loại chấp niệm.”
Buổi tối hôm đó em bắt đầu sốt. Khi cơn sốt qua rồi, em không muốn ăn gì cả. Anh vội vã đi mua tôm xíu mại, bê đến trước mặt em: “Món em thích ăn nhất đây.”
Xíu mại thì mềm thơm, tôm thì tươi ngọt. Nhưng Lục Đông Thanh, anh nghiêm túc nói với em: “Chuyện qua rồi thì để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại, được không?”
Em nhìn anh, cười nói: “Được.”
Ngày tháng dường như trở về quãng thời gian đẹp đẽ trước kia. Sau khi tan làm, chúng ta cùng nhau về nhà nấu ăn, dọn dẹp, cùng nhau xem ti vi.
Anh vẫn rất bận, thường phải tăng ca. Một buổi tối cuối năm 2015, sấm chớp đùng đoàng, mưa gió bão bùng. Em ở nhà xem tivi, đột nhiên đèn tắt rụp, bóng tối bủa vây. Em gọi hỏi anh, có số điện thoại công ty sửa điện không.
Đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh, anh an ủi em: “Không cần tìm công ty sửa điện đâu.”
Em hình như lúc đó mới nhớ anh là trợ giảng môn vật lý mà, mấy thứ này với anh chẳng phải là chuyện nhỏ sao.
Em theo lời anh nói, tắt tất cả công tắc, mở hộp cầu dao, ấn vào nút màu xanh, sau đó lại mở công tắc đèn. Chớp mắt đèn đều sáng lên. Em ôm điện thoại, cảm giác an lòng trước đây chưa từng có ngập tràn trái tim em. Nhưng chính vào lúc đó, em nghe có người gọi anh, giọng nói trong màn đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng thanh thoát. Cô ấy nói: “Đông Thanh, có phải anh uống nước ép của em rồi không?”
Mọi thứ đều trở lên rõ ràng. Hóa ra anh không ghét ăn chung với người khác, anh chỉ không muốn chia sẻ thức ăn với em.
Tháng 1 năm 2016, Quảng Châu đổ tuyết lớn. Rất nhiều người ra khỏi nhà, vui vẻ đón trận tuyết đầu tiên trong vòng 16 năm qua. Em đợi anh tan làm, vô cùng nhàm chán, đắp một người tuyết nhỏ trên xe của anh. Khi anh đến, tay em đã đông cứng, vừa đỏ vừa tím. Anh cầm tay em bỏ vào túi áo anh, nhìn người tuyết xấu xí của em, dở khóc dở cười.
Chúng ta cuối cùng không lái xe, băng qua tuyết đi bộ về nhà. Tuyết trắng rơi trên đỉnh mũi anh, em quay sang nhìn, anh hỏi em sao vậy, em chỉ lắc đầu.
Lục Đông Thanh, Quảng Châu cũng có tuyết rơi rồi, sao anh vẫn chưa yêu em?
Ngày em đưa đơn ly hôn cho anh là một ngày ấm áp. Mặt trời chiếu qua cửa kính, ánh sáng lung linh. Anh buồn bã hỏi em: “Tại sao?”
“Không sao. Lục Đông Thanh, em mệt rồi.” Lúc đó em đã trả lời anh như thế.
Mấy ngày sau đó em dọn khỏi nhà anh, chỉ mang đi chùm đèn ngủ IKEA đã mua lúc mới dọn về. Em muốn nói với anh, Lục Đông Thanh, thực ra em đã nói dối anh. Em không hề bỏ đi con của chúng ta, là em uống rượu nhiều quá, không giữ nổi con.
Em nguyện dùng sự thiếu sót của em, để tác thành cho anh.
Em bị cảm kéo dài mấy tháng liền. Em ngồi trên xe không ngừng ho, chảy nước mũi, có một cậu người Nga đưa cho em một tờ khăn giấy. Em lấy khăn giấy che kín mặt, đột nhiên cảm thấy một dòng nước mắt nóng ấm thấm ra.

9.

Gửi Lục Đông Thanh,
Lục Đông Thanh, em từng đi bệnh viện thăm Cố Tư Kình. Cô ấy nằm trên giường, băng gạc dày quấn quanh đầu vẫn không hề làm mờ đi vẻ xinh đẹp của cô ấy.
Trước khi đi, em hỏi cô ấy: “Em có thể ôm chị không, cô giáo Cố?”
Sau đó em tiến tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy. Sau khi buông tay, em nói với cô ấy: “Cám ơn, chúc chị hạnh phúc.”
Đến bây giờ, em vẫn nhớ rõ nét mặt choáng váng của cô ấy. Vào khoảnh khắc đó, trái tim em có cảm giác bình tĩnh mà trước nay chưa bao giờ có được.
Lục Đông Thanh, em chỉ muốn thử một lần ôm lấy cô ấy, ôm lấy người mà cả đời anh yêu thương nhất.
Giống như ôm lấy tình yêu mà đời này em không bao giờ có thể so sánh được.
____________
Scroll to Top