6.
“Đều là tại cái thứ tiện nhân nhà mày! Cảnh sát cũng nói rồi, thằng điên kia trốn từ bệnh viện tâm thần ra, nó tưởng Tiểu Nhu là mày! Tại mày mà Tiểu Nhu mới chết!”
Tử Quyền lại gào thét chửi rủa. Nói thật lòng, tôi thật nghi ngờ tôi và anh ta, ai mới là người đang chờ chết.
“Anh ấy sao lại tưởng nhầm cô ta thành tôi?” Tôi hỏi: “Các người đang làm gì? Cô ta đến nhà tôi làm gì?”
Tử Quyền rõ ràng hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lôi lý lẽ của anh ta ra át lại: “Đây là nhà của tao, tao muốn ai đến là việc của tao.”
Tôi không thèm đáp lời anh ta, dùng đầu gối cũng có thể hiểu được, người phụ nữ đó tại sao lại đến thăm một người chẳng làm được gì, đến đại tiểu tiện cũng không tự chủ được như anh ta. Anh ta nhất định hứa hẹn gì đó, ví dụ căn nhà vừa tối tăm vừa chật chội mà gần đây giá đã lên tới vài triệu tệ này.
Nhớ tới dáng vẻ lén lút bày ra bộ dạng đáng thương đi cầu xin người phụ nữ kia của anh ta sau lưng tôi, tôi bỗng cảm thấy muốn ói.
“Thực ra hai người rất xứng đôi, anh thiếu mất đôi chân, cô ta thiếu lòng tự trọng. May là cô ta chết rồi, nếu không khi tôi về, có phải đúng lúc sẽ nhìn thấy cảnh cô ta vì căn nhà này mà ngủ cùng anh trên cái giường lẫn cả cứt với nước tiểu này không?”
Tôi rất ít khi đối đầu với anh ta, anh ta điên đến mức run lên, hét về phía tôi: “Cái loại mày thì hiểu gì? Mày tưởng ai cũng là thứ gái điếm như mày sao? Tao và Tiểu Nhu là tình yêu.”
Tôi nhìn anh ta, đột nhiên muốn cười: “Yêu? Anh hiểu thế nào là yêu?”
Nói xong, tôi đá cửa bỏ đi.
“Phan Phan, sao cậu lại… ở bên người như vậy?”
Bạn cùng phòng đại học đã từng hỏi tôi.
Lúc đó, tôi đã ngại ngùng trả lời cô ấy: “Thì, là vì yêu thôi.”
Lúc đó, tôi và A Phi đã yêu nhau được ba năm, tôi học năm nhất đại học, anh ấy đến Thâm Quyến, học nấu ăn ở một nhà hàng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kì lại việc chúng tôi ở bên nhau, nhưng tôi thì chẳng thấy lạ một chút nào. Ngược lại, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi hạnh phúc khi anh mặc một chiếc tạp dề đầy dầu mỡ đứng chờ tôi ngoài cổng kí túc xá, tôi hạnh phúc vì anh học được món ăn nào mới tôi đều là người đầu tiên nếm thử, tôi hạnh phúc vì khi anh tan làm sẽ chạy chiếc xe máy cũ của mình đón tôi đi khắp nơi hóng gió…
Chúng tôi đi biển du lịch, trong phòng nhà nghỉ cũ kỹ ẩm mốc, tôi đắp mặt nạ cho anh, đầu anh gối lên đùi tôi, nói: “Sau này chờ anh học thành nghề rồi, anh sẽ được làm bếp trưởng, sau đó chúng ta về khu ổ chuột cũ, mở một quán ăn nhỏ, được không?”
“Không về khu ổ chuột.” Tôi nói.
Anh trầm mặc một hồi: “Nhưng đó là nhà của chúng ta.”
“Anh mới là nhà của em.” Tôi nói chắc chắn.
“Được.” Anh nói: “Vậy chúng ta đến bên bờ biển mua một căn nhà. Nhà của chúng ta.”
Gió biển từ cửa sổ thổi vào, vô cùng dễ chịu. Cả đời tôi sẽ nhớ khoảnh khắc ấy, bởi vì, đó là tình yêu.
Sau này, khi anh khắp người đầy máu ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Tiểu Phan Phan, anh sớm muộn gì cũng giết em mất.”
Tôi nói: “Được, vậy chúng ta sẽ chết cùng nhau.”
Thời khắc đó, tôi cũng sẽ nhớ cả đời.
Bởi vì, đó cũng là tình yêu.
7.
Tôi đứng dưới bóng cây dưới tiểu khu, hút thuốc thì thầm: “Anh có biết mình giết nhầm người rồi không?”
Xung quanh im lặng, chỉ có gió đêm và tiếng ve kêu, nhưng tôi cảm thấy, anh nhất định đang ở đây.
“Anh không phải hận em sao? Anh ra đi, giết chết em đi!”
Không ai xuất hiện, không ai trả lời, giống như mười mấy năm trước vậy.
Tôi ngồi xổm xuống đất, ôm đầu mình, tôi nghe thấy tiếng mình gầm gừ trong cổ họng như con thú bị thương: “Anh xuất hiện đi! Anh cho em nhìn anh đi! Cho dù anh giết em cũng được, em muốn nhìn anh một lần!”
A Phi không phải là ra tù, anh trốn ra từ bệnh viện tâm thần.
Bệnh tình của anh càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa còn vô cùng cực đoan.
Khi chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi còn ảo tưởng rằng một ngày nào đó, bệnh của anh sẽ khỏi.
Bệnh tình lúc này lúc kia khiến anh không cách nào làm việc được, tôi chỉ đành bán mạng làm việc, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ đập phá của anh. Khi đó, cứ hễ cảm thấy mình sắp lên cơn điên, anh lại dùng một cái xích khóa rất to tự khóa mình lại. Nhưng, vẫn hết lần này đến lần khác, anh chạy ra ngoài gây chuyện.
Cho đến một lần, anh chạy đến nhà hàng mình làm trước kia, làm bị thương ông chủ.
“Nể tình nó từng là nhân viên cũ của chúng tôi, lần trước những thứ nó đập bể chúng tôi đều không tính toán. Lần này tính sao đây, nó đánh cả tôi rồi đây này!”
“Đền tiền? Cô đền nổi không?”
“Tôi mà báo cảnh sát, nó chắc chắn sẽ bị bắt vô viện tâm thần!”
“Đừng đừng đừng, cô gái, cô trẻ đẹp thế này, không cần quỳ xuống như thế, hay là kêu tôi một tiếng “anh” đi!”
“Hà hà, tôi còn chưa bao giờ ngủ với sinh viên đại học cả.”
Lúc đó, tôi đã kiệt sức rồi. Chuyện đêm hôm đó, cả kí ức của tôi đều là một mớ hỗn độn mù mờ. Tôi chỉ nhớ vô số tiếng cười nhạo báng bên tai tôi: “Phan xe bus! Phan xe bus! Phan xe bus!”
Tiếng cười đó đến từ khu ổ chuột, hóa ra tôi chưa bao giờ thoát khỏi khu ổ chuột!
8.
Ông chủ đó thật sự đã tha cho A Phi, còn cho chúng tôi một ít tiền.
Khi tôi về nhà, anh đã tỉnh, vừa hút thuốc vừa cầm muôi xào rau. Thấy tôi về, anh quay đầu lại cười hỏi: “Về rồi à? Cơm xong ngay đây.”
Tôi ôm anh từ phía sau: “Chỉ cần có anh, em việc gì cũng làm được, việc gì em cũng nhịn được.”
“Anh cũng vậy!” Anh bỏ điếu thuốc sang một bên, cười nói: “Cho dù sống như một con vật, anh cũng muốn được ở bên em.”
Mấy ngày đó, bình yên giống như trời trong xanh trước cơn bão tố.
Bệnh tình của anh đã đỡ hơn, cho dù phát điên cũng sẽ cố gắng cầm cự để khóa mình lại, lúc khỏe, anh còn có thể giúp tôi làm việc nhà, nấu cơm.
Tôi luôn nghĩ, nếu như không có ông chủ đó, có phải cuộc sống của chúng tôi sẽ mãi mãi như vậy?
Hay là, những con kiến bé nhỏ như chúng tôi, cuối cùng rồi cũng bị cuộc đời dẫm bẹp.
Ông chủ đó có lẽ ăn một lần biết mùi, cũng có khi là, tôi là thứ gái điếm ít tốn tiền nhất mà ông ta từng ngủ cùng.
Ông ta cầm video quay lén đến tìm tôi, cười gian xảo nói: “Nếu em không đi theo anh, anh sẽ đưa video này cho A Phi xem. Đúng rồi, anh còn gửi lên diễn đàn trường em, cho mọi người xem thử em ngoan đến thế nào?”
Tôi câm lặng, không biết phải nói gì, ông ta đã vội vàng đưa tay vào trong váy tôi nói: “Em theo anh đi, anh đảm bảo em sẽ…”
Ông ta đảm bảo tôi thế nào, cả đời này tôi cũng không thể biết được.
A Phi đứng phía sau ông ta, bình tĩnh nhìn cái xác đổ gục trên đất. Trong tay anh là một con dao ròng ròng máu đỏ.
À, tối hôm đó, chúng tôi vốn chuẩn bị ăn cá.
9.
Tối hôm đó là lần cuối cùng tôi thấy A Phi tỉnh táo. Anh ôm tôi, nói rất nhiều lời dịu dàng.
“Vốn dĩ muốn mang lại hạnh phúc cho em, anh xin lỗi, anh không làm được rồi.”
“Anh mà phát điên nữa, em đưa anh đi bệnh viện tâm thần đi. Nghe lời anh, sớm muốn gì anh cũng giết chết em mất, như vậy anh còn khổ hơn cả cái chết.”
“Tiểu Phan Phan, tìm một người tốt mà lấy, hai chúng ta có một người hạnh phúc là đủ rồi.”
“Biết đâu ngày nào đó, bệnh của anh khỏi rồi, anh sẽ đi tìm em, hoặc biết đâu…” Anh cười mà như khóc: “Anh không tỉnh lại nữa, sẽ theo bản năng mà đi tìm em.”
Tôi cười nói: “Cho dù anh điên đến thế nào, đừng quên em, được không?’
Anh lần mò lau nước mắt, ôm mặt tôi hôn nhẹ nhàng, nói: “Anh có chết cũng không bao giờ quên em.”
Sau đó, anh đã hoàn toàn phát điên.
Sau đó nữa, tôi gọi điện cho cảnh sát.
Vì hành vì nguy hiểm nghiêm trọng đối với xã hội, anh bị cưỡng ép đưa tới bệnh viện tâm thần.
Trước khi đi, anh luôn miệng hét, phải giết tôi.
Tôi nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như một người mẹ.
Đương nhiên, dù anh dịu dàng, anh điên, anh ngốc, anh hận tôi, anh vẫn là A Phi.
Cả thế gian này, tôi chỉ thích A Phi.
10.
Mùa đông đến, Tử Quyền chết, tôi như ý nguyện được thừa kế căn nhà.
Cảnh sát không thể hiểu tại sao một bệnh nhân tâm thần lại phạm tội sau khi thầm lặng đã quá lâu như vậy, họ cũng không thể hiểu, sao anh ta lại giết nhầm người hết lần này đến lần khác.
Hôm đó, công ty tôi có cuộc họp, tôi rất muộn mới về đến nhà.
Tôi phát hiện trong nhà không hề có mùi phân và nước tiểu, ngược lại đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Bàn ăn trong bếp có một đĩa cá chua ngọt đầy đủ mùi vị và màu sắc.
Tử Quyền nằm trong phòng, trên ngực có một lưỡi dao.
“Chúng tôi cứ tưởng rằng, nghi phạm gây án trong lúc phát điên, thực ra hoàn toàn ngược lại.” Cảnh sát lạnh lùng hỏi tôi: “Lúc gây án, rõ ràng là số lần ít ỏi hắn ta tỉnh táo, người hắn muốn giết vốn chưa bao giờ là cô, đúng không?”
Nước mắt nóng ấm chảy xuống, tôi cười nhìn người cảnh sát trẻ tuổi trước mặt. Nếu như đứa con đầu tiên của chúng tôi sinh ra, có lẽ bây giờ cũng lớn tầm này.
“Có thể cho tôi ăn xong món cá không?”
“Theo như phán đoán của bác sĩ, bệnh tình của hắn ta đã rất nghiêm trọng rồi, không những không có khả năng hồi phục, hơn nữa sau này cũng khó có lúc nào tỉnh nữa rồi.”
“Cho dù là hắn ta nghĩ gì, hắn ta cũng sẽ theo bản năng đi tìm cô, lúc điên cũng vậy. Người bên cạnh cô có thể sẽ gặp nguy hiểm, cô nhất định phải cung cấp manh mối cho chúng tôi.”
“Được”.
“Cô nhất định phải vừa ăn vừa trả lời tôi như vậy sao?”
“Xin lỗi, tôi thật sự rất lâu không ăn cơm rồi, cá ngon như thế này…”
11.
Tôi bán nhà, chuyển tiền vào một tài khoản, đó là một đứa trẻ có bệnh di truyền, được một cặp vợ chồng yêu thương nhận nuôi, năm nay mười bốn tuổi. Ba triệu tệ, đủ cho nó suốt phần đời còn lại rồi.
Nơi đó đã sắp bị phá bỏ, chỉ còn lại những ngôi nhà đổ nát buồn tẻ, lạnh nhạt và ảm đạm.
Không có hơi ấm, không có nước, nhưng đây là nơi tôi lớn lên từ nhỏ đến lớn. Tôi một mình ở đó vài ngày, cho đến một đêm, tôi nghe thấy tiếng pháo hoa.
Đúng rồi, hôm nay là giao thừa.
Những gia đình giàu có hôm nay sẽ thả pháo hoa đầy trời, những đứa trẻ ở khu ổ chuột cũng có thể rụt rè nhìn theo. Tôi lúc nhỏ, A Phi lúc nhỏ đều đã từng lớn lên như thế.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa sổ nhè nhè. Tôi mở tấm ván đậy cửa sổ, dưới ánh sáng pháo hoa mờ mờ, tôi nhìn thấy người ấy.
Anh đã gần bốn mươi tuổi, nhiều năm bị bệnh tật giày vò, tóc đã điểm bạc, gương mặt tàn tạ, nhưng tôi không hề nhìn thấy. Tôi chỉ nhìn thấy thiếu niên phóng khoáng mặc áo khoác màu be, chạy xe máy cười với tôi.
“Xin lỗi, anh vô dụng quá, bệnh không khỏi, khiến em chờ lâu rồi.”
“Không sao, nhờ câu nói của anh, em mới sống được qua bao nhiêu năm như vậy.”
Anh xách theo một cái thùng lớn, bước vào phòng.
“Sao em biết anh sẽ đến đây?” Anh ngồi xuống bên cạnh tôi hỏi.
“Vì căn nhà này sắp phá dỡ, anh biết em sợ bị phát hiện, nên anh nhất định sẽ đến đây.”
Anh đã bệnh đến không chống đỡ nổi, nhưng vẫn trong số lần tỉnh lại ít ỏi, vì hạnh phúc của tôi mà cố gắng chống cự.
Vẫn y như năm ấy.
Sau khi bà nội mất, tôi không có tiền chôn bà, số tiền lương hưu đó là toàn bộ số tiền tôi cần để đi học.
Tôi ở trong nhà đào một cái hố lớn, chôn bà nội xuống.
Đó là bí mật đầu tiên của cuộc đời tôi.
“Không sao.”
Hai mươi năm trước, trong căn phòng đen mịt, anh nói bên tai tôi, sau đó ôm chặt lấy tôi đang không ngừng run rẩy nói tiếp: “Đừng sợ, sau này có anh, em chỉ cần đi về phía trước, không cần sợ gì hết.”
Anh cũng thực sự làm được. Những năm đó, anh trừng trị hết những người ức hiếp tôi, anh làm thuê nuôi tôi học đại học. Khi cảm thấy mình đang cản đường đi đến hạnh phúc của tôi, anh tự mình quyết định rời khỏi tôi.
“Anh biết, đầu anh đã càng ngày càng loạn rồi, có lẽ sau này cũng không thể tỉnh lại được nữa. Anh vốn muốn trước lúc đó gặp em một lần, anh… quá nhớ em. Nhưng lúc đó anh nghe thấy hai người đó bàn chuyện hại chết em để chiếm căn nhà đó. Sao có thể như vậy? Người cản đường hạnh phúc của em, đều phải chết!”
“Vốn anh tính giết luôn hai người. Nhưng đúng lúc em về đến, anh chỉ đành trốn đi. Lần sau anh tỉnh lại đã là rất lâu sau đó rồi.”
“Anh thật ngốc, lãng phí thời gian làm vậy làm gì. Tỉnh rồi sao không ra gặp em chứ?”
Anh nhìn tôi, cười nói: “Em mới ngốc, anh có thể tỉnh mấy lần, phải tranh thủ lúc tỉnh mà giúp em.”
Trên cánh tay, anh dùng dao rạch lên vài chữ xiêu vẹo: Giết kẻ bại liệt – Đốt nhà cũ – Gặp Tiểu Phan Phan.
Tôi ôm cánh tay anh, nước mắt như mưa nhỏ xuống.
“Anh lúc nào cũng nói phải làm em hạnh phúc, thực ra em đã có được hạnh phúc từ lâu rồi.”
Gặp anh, gặp A Phi trong khu ổ chuột là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của tôi.
Tôi đứng lên, cầm bình xăng anh mang đến, đổ trên nền đất nói: “A Phi, chúng ta cùng nhau đốt pháo hoa, được không?”
“Được chứ”.
Ngọn lửa bùng cháy, nhấn chìm khu ổ chuột, nuốt chửng đau khổ, nạn kiếp và số phận.
Còn chúng tôi, chúng tôi ôm chặt nhau, như Tiểu Phan Phan và A Phi năm mười sáu tuổi.
“Em nói cho anh biết một bí mật. Năm đó, em mang thai con của anh, nó là thiên thần xuống nhân gian chịu khổ ải, bởi vậy em nhất định phải có được căn nhà kia, cho con của chúng ta trị bệnh.”
A Phi ôm chặt tôi, anh dường như đã phát điên, cũng dường như không phải, anh chỉ hết lần này đến lần khác gọi tên tôi: “Tiểu Phan Phan, Tiểu Phan Phan, Tiểu Phan Phan của anh”.
Trong khoảnh khắc bị lửa nhấn chìm, tôi cảm giác mình đang bay, tôi nhẹ hơn ngọn lửa, đẹp hơn ngọn lửa, cứ thế bay đến tận trời cao, cùng với chàng trai thời niên thiếu của tôi, A Phi.