1.
Nếu nói đời này tôi đã từng yêu một ai đó, vậy nhất định là anh ấy của tuổi 16.
Thiếu niên cao gầy trắng trẻo, thích mặc áo khoác màu be, cưỡi trên chiếc xe máy cũ lượn lờ khắp các ngõ hẻm, áo khoác trên người bị gió thổi bay, giống như đôi cánh đang xòe rộng.
Lúc đó, tôi sống trong căn nhà nát nhất ở khu ổ chuột, nhà kế bên là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi kinh doanh nhan sắc, mỗi tối khách hàng của bà ta đều gõ cửa nhà tôi hỏi bao giờ sẽ bán thân?
Tôi dùng một tấm gỗ chặn cửa sổ, không để một tia sáng nào lọt qua, cho đến khi nghe thấy tiếng xe máy vang lên mới từ từ dời tấm gỗ đi. Anh ấy xuất hiện, một tay vịn trên cửa sổ, giọng điệu ngả ngớn hỏi: “Quần áo giặt xong chưa?”
Những đứa con gái tầm tuổi tôi trong khu tập thể cũ này đều đi làm thuê từ rất sớm, những người sốt ruột hơn thì đã làm mẹ, còn tôi vẫn đang đi học. Bà nội nói, Phan Phan phải học đại học, vậy nên tôi cắn răng học cấp ba, học phí là lương hưu của bà nội, sinh hoạt phí là tiền công giặt đồ cho mấy người con trai trong khu ổ chuột này.
Bọn họ mới đi làm, còn đang ở cái tuổi vô lo vô nghĩ, những bộ quần áo lao động, những cái áo khoác sau khi bị dày vò bởi những đôi tay dính đầy dầu máy thì đều ném cho tôi.
Tôi không hề có máy giặt hay bất kì máy móc nào, tôi dùng một cái nồi đồng rách đã vá chằng đụp, đun nước sông để giặt, sau đó lại dùng đít cái nồi đồng đã hơ nóng để ủi thẳng quần áo. Giặt đồ một đêm được khoảng 5 đồng, vừa đủ cho một ngày tiền ăn của tôi.
Khi đó, tôi nghèo và trầm mặc, không bao giờ dám đụng chạm bất cứ ai, nhưng việc này lại khiến tôi trở nên lạc lõng trong mắt người khác. Người trong khu tập thể này cảm thấy việc tôi đi học là một việc hoang đường không thể lý giải nổi. Bạn học thì thường giả bộ ho hắng sau khi tôi đi qua chỗ họ, bọn họ gọi tôi là “Phan xe bus”, vì với người ở thành phố này, những cô gái trong khu ổ chuột đều được đánh đồng với gái bán thân.
Có một buổi tối tôi ở lớp tự học trở về, bị mấy đứa con gái học chung lớp cùng người yêu của bọn họ chặn đường, nguyên nhân vì hình như tôi đã không cho một người trong số đó chép bài thi, tôi cũng không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ bọn họ cười nhạo báng đẩy tôi vào một góc tường.
“Mày không phải ngon lắm hả? Sao giờ lại sợ hãi thế?”
“Nghe nói mày phá thai mấy lần rồi, trên người toàn lở loét phải không?”
“Mày không phải là làm gái sao? Cho tụi tao xem xem có gì hay ho?”
Mấy đứa con gái tiến lên giật quần áo trên người tôi, tôi gào thét ầm ỹ chống cự như một con thú. Cảnh tượng này trong mắt chúng hình như rất buồn cười, mấy thằng con trai cười ầm ỹ lấy điện thoại ra quay phim. Đúng lúc bọn chúng lấy bật lửa ra đốt váy tôi thì cách đó không xa truyền tới tiếng xe máy gầm rú.
Lúc đó tôi và anh vẫn chưa nói chuyện bao giờ, nhưng tôi biết anh, một thanh niên lêu lổng trong khu ổ chuột, tôi cao giọng hét: “Anh A Phi! Anh A Phi!”
Đó là tiếng hét đầu tiên của tôi vọng ra thế giới bên ngoài sau mười sáu năm.
Anh chống một chân xuống đất, nhìn một vòng, nhận ra tôi. Anh hỏi: “Gì đó, muốn ức hiếp người khu ổ chuột bọn tao à?”
“Liên quan gì đến mày? Khôn hồn thì biến đi!” Một thằng con trai lớn xác nói.
Anh hơi buồn cười, vừa cởi nón bảo hiểm vừa lẩm bẩm: “Thỏ con.”
Mấy thằng con trai kia nhỏ tuổi hơn anh, lại là học sinh, căn bản không cần anh dùng đến sức lực có thể lấy một chọi mười của mình, anh mới đánh hai thằng, mấy tên còn lại đã hoảng hồn chạy hết.
Anh thô bạo nắm tóc đứa con gái cầm đầu, chỉ vào tôi nói: “Đây là em gái tao biết không hả? Dám đụng vào nó tao cho mày nát mặt.”
Bạn trai của con bé đó đã chạy mất từ bao giờ.
Cả quá trình diễn ra rất nhẹ nhàng, còn không tới năm phút. Nhưng để yêu một người, bấy nhiêu là đã đủ.
2.
Trước khi xảy ra việc đó, ấn tượng của tôi về anh chỉ là một người chạy một chiếc xe máy tên A Phi.
Anh ở căn nhà ngoài rìa nhất của khu ổ chuột, bố mẹ đều nghiện thuốc, một năm hơn ba trăm ngày đều ở trại cai nghiện. Bởi vậy anh từ khi học cấp hai đã bỏ học đi làm thuê, hiện tại đang làm bảo vệ ở quán rượu.
Anh là đại ca của đám thanh niên trong khu ô chuột, mùa hè thường gặp bọn họ ngồi ở đầu ngõ hút thuốc. Trong một đám thanh niên cởi trần, chỉ có anh mặc áo trắng, giống như những chàng trai vừa phong lưu vừa đẹp trai trong phim Hồng Kông cũ. Lúc đó, luôn có những cô gái xinh đẹp mang tất đen váy ngắn ngồi dựa sát vào anh.
Hôm đó, anh ném chiếc áo khoác cho tôi, cười hỏi: “Khóc gì mà khóc? Học nhiều quá hỏng cả đầu rồi hả?”
Tôi run rẩy nhặt cái áo khoác của anh mặc vào, cố gắng kìm tiếng nức nở.
Anh đưa tôi về đến cửa nhà, hỏi: “Bà nội em có nhà không?”
Tôi gật gật đầu.
Anh cười nói: “Vậy tôi đi đây.”
Sau đó tôi giặt áo trả cho anh, anh nói áo tôi giặt rất sạch nên sau này anh và đám con trai trong khu thường tìm tôi giặt đồ. Có bọn họ qua lại, những người xấu xa hay làm phiền tôi trước đây cũng ít thấy hơn hẳn.
Chúng tôi rất ít khi trò chuyện, thỉnh thoảng gặp anh tôi cũng không chào hỏi gì, người trong khu ổ chuột hình như đều là như vậy.
Cứ như vậy nửa năm, vào ngày tôi bắt đầu nghỉ đông, gặp anh đang ngồi đánh bài ở đầu ngõ, trên mặt dán ngang dọc chi chít giấy. Nhìn thấy tôi như tìm được lý do, anh vứt bài lên bàn nói: “Không chơi nữa, lấy quần áo mang đi giặt đây.”
Trên bàn dậy lên một trận kêu ca, một người trong số đó nói lớn: “Tưởng mày thích thú gì, hóa ra con bé này á?”
Anh lười biếng đá người kia một cái: “Đừng ăn nói bậy bạ, người ta còn là học sinh đó!”
“Học sinh thì sao? Không phải càng thú vị hả?”
Sau lưng vang lên tiếng cười rộ, anh một tay đẩy tôi đi trước, một tay đưa về phía sau chìa ngón giữa lên với bọn họ.
Còn tôi thì mặt đỏ bừng lên.
Anh lấy ra từ sau tai một điếu thuốc, hỏi tôi: “Em thi sao rồi?”
“Sao anh biết tôi thi?”
“Tôi không có văn hóa nhưng không ngốc?”
Ánh lửa từ cây diêm lóe lên soi rõ đôi lông mày rất đẹp của anh, anh thành thục nhả ra một ngụm khói.
Tôi lí nhí nói: “Cũng được.”
Đi đến cửa nhà anh, anh nói: “Tôi có hai cái áo cần giặt, em vào lấy với tôi.”
Xa xa còn truyền đến tiếng cười mờ ám của đám bạn anh, tôi cúi đầu bối rối: “Tôi ở đây chờ, anh vào lấy đi.”
Anh cười, đưa tay kéo tôi vào nhà: “Tôi ăn thịt em được chắc?’
Căn nhà rất tối, như một cái động không đáy.
3.
Ở Thâm Quyến, khi tiếng còi tàu điện vang lên trong bóng đêm, tôi vẫn thường hoảng hốt, cứ ngỡ mình trở về năm mười sáu tuổi, trong bóng tối mù mịt, trong căn phòng lộn xộn, gọi tên thanh niên mặc áo sơ mi trắng A Phi, đang hút thuốc ở phía xa.
Nhưng hình ảnh trên ô cửa kính luôn ngay lập tức khiến tôi tỉnh lại, người phụ nữ ba mươi bảy tuổi, bọng mắt và khóe miệng rũ xuống, hộp cơm dầu mỡ treo lủng lẳng trên tay, nhìn tôi cứ như đã năm mươi tuổi vậy.
Lúc này điện thoại reo lên, tôi do dự một lát rồi nhấc máy.
“Phan Phan? Còn ở Thâm Quyến phát tài hả?” Giọng nói này là của Vương Quyên Hoa, hàng xóm cũ của tôi ở khu ổ chuột. Giọng nói của bà ta vẫn điệu đà như xưa: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là nói với cô, ai nhỉ, à A Phi ra rồi đó.”
Trong khoảnh khắc, tôi bỗng cảm thấy trống rỗng, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.
“Ai biết được hắn ta sao mà được ra? Hắn đang tìm cô đó.” Bà ta nói gấp gáp, không hề che đậy sự hả hê: “Tôi chắc chắn là không muốn nói đâu, nhưng cô cũng biết đó, hắn từng giết người nên…”
Tôi cúp điện thoại, quay cuồng chạy về phía nhà mình, đúng rồi, tôi phải về nhà. Sau khi mở cửa, một mùi hôi thối xộc vào mặt tôi: “Con đĩ kia, mày chạy đi đâu đó hả?” Tử Quyền nằm giữa đống phân lẫn nước tiểu, lớn tiếng mắng chửi.
“Anh không nhịn một lúc được sao?”
Dù đã nhìn cảnh này không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi vẫn không kìm được chán ngán.
“Tao mà nhịn được thì còn cần thứ tiện nhân tạp chủng mày làm gì? Mày chỉ mong tao chết sớm để chiếm đoạt căn nhà của tao thôi.”
Không để ý lời mắng nhiếc bên tai, tôi dọn sạch sẽ căn nhà, sau đó mở cửa sổ ngồi hút thuốc.
Đây chính là cuộc sống của tôi, tôi hút thuốc nghĩ, tôi còn bị tra tấn bởi thứ gì nữa được nhỉ? Tôi từ trước đến giờ vốn chẳng có gì để mất.
A Phi ra rồi, anh ấy sẽ đến tìm tôi. Dù sao, cũng là chính tôi đã đưa anh ấy vào bệnh viện tâm thần.
Ngày xưa khi chúng tôi ở bên nhau, để nuôi anh ấy, tôi làm việc tất bật cả ngày lẫn đêm. Một lần lúc nấu ăn chẳng may đổ dầu nóng vào mu bàn chân, để lại sẹo thâm, anh đánh tôi chết đi sống lại, đến bây giờ vẫn còn di chứng, tai luôn ù ù không hết.
Khi bị bắt đi, anh mắt vằn tia máu hét về phía tôi: “Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!”
Sau này, tôi gả cho Tử Quyền.
Anh ta là con trai một của một gia đình trung lưu, trước giờ không hề biết đến có nơi gọi là khu ổ chuột. Anh ta tưởng rằng tôi chỉ là một cô sinh viên đại học bình thường hiền lành. Sau này, sau khi biết được quá khứ của tôi, chúng tôi còn chưa kịp ly hôn thì anh ta bị tai nạn xe, nằm liệt một chỗ chờ cái chết.
Quá trình chờ chết đã dần dần khiến nội tâm một người đàn ông bình thường bộc lộ và sản sinh ra vô vàn ác độc. Anh ta chửi bới la hét nguyền rủa ngày đêm, hành hạ tôi là niềm vui lớn nhất của anh ta. Tôi nhìn anh ta, thỉnh thoảng cũng sẽ hoảng hốt, cảm thấy đó là một con quái vật có răng nanh màu vàng không ngừng chảy nước dãi.
Con quái vật này tự tin rằng tôi sẽ không dám ly hôn, vì tôi còn muốn nhà của anh ta.
Tôi cũng là một con quái vật.
4.
Tôi biết mình không hề tưởng tượng ra. Lúc tôi đi ra ngoài luôn có người đi phía sau tôi.
Tôi quay đầu lại mấy lần đều không phát hiện là ai, chỉ ẩn hiện nhìn thấy mái tóc rất dài của một người phụ nữ, lén lén lút lút.
Khi tôi còn trẻ cũng có mái tóc dài như thế. Tử Quyền thích tôi, đầu tiên cũng là vì mái tóc ấy. Sau này khi anh ta nằm một chỗ, anh ta thích dùng bàn tay đầy phân và nước tiểu của mình nắm lấy tóc tôi, thế là tôi cắt ngắn đi.
Đừng nói là có người theo dõi, dù trời có sập tôi cũng phải đi làm, gánh nặng trả góp căn nhà vẫn đè nặng lên vai tôi.
Chỉ là khi đi làm, tôi luôn có cảm giác không yên lòng. Gọi cho Tử Quyền hai cuộc điện thoại không thấy bắt máy.
Mãi cho đến buổi trưa, trong đầu tôi mới đùng một tiếng.
Vì bị chuyện của A Phi chiếm hết đầu óc, tôi không ngờ lại không nhận ra người phụ nữ đó.
Cô ta là người khiến Tử Quyền ngoại tình.
Đó là năm thứ ba sau khi tôi kết hôn, anh ta dẫn một người phụ nữ trở về. Tóc dài, xinh đẹp, có nét giống với tôi lúc trẻ. Anh ta bĩu môi nói: “Đứng đực ra đó là gì? Đi nấu cơm đi!” Cô gái đó khoảng hai mươi tuổi, yêu kiều nép vào người Tử Quyền.
Tôi không do dự gì lao vào đánh cô ta, tôi bị chồng tôi đạp cho một cái ngã quỵ xuống đất.
Sau đó, anh ta bị tai nạn rồi bại liệt, người phụ nữ kia không biết đi đâu mất.
Đương nhiên, tình yêu mà, sao có thể nhuốm mùi phân và nước tiểu được?
Những thứ đó phải dành cho vợ.
Tôi xách túi đi về nhà, tôi đã nhịn đến mức không còn nửa phân tự trọng nào rồi, nhưng nếu người phụ nữ kia vào nhà tôi, tôi tuyệt đối không cho phép.
Tôi ôm lòng quyết tâm lên lầu, run rẩy tìm chìa khóa, nhưng, cửa không khóa.
Sau đó, tôi nhìn thấy người phụ nữ kia.
Bao nhiêu năm không gặp, cô ta vẫn đẹp như vậy, chỉ là gương mặt tím tái – cô ta bị một sợi dây thừng treo trên trần nhà, mái tóc dài như mây xõa xuống, một con ruồi đậu trên đầu lưỡi cô ta bị tôi dọa cho một trận, bay vù lên.
Tôi trượt chân, ngã ngồi xuống đất.
Tử Quyền ở một bên, run rẩy gào khóc: “Cứu tôi, cứu tôi! Hắn ta là kẻ điên, hắn ta là kẻ điên!”
5.
A Phi của tôi lúc đầu không phải người điên.
Khi chúng tôi ở bên nhau, anh vẫn là một chàng thanh niên đẹp trai phóng khoáng. Chúng tôi ở trong căn nhà tối tăm của anh hôn nhau quên trời đất. Dưới ánh đèn hoàng hôn chập choạng, tôi cuộn người trong vòng tay anh, khẽ hỏi: “Em sinh cho anh một đứa con, được không?”
Tôi đã không nhớ tại sao tôi nói như vậy rồi. Chắc là do một phút kích động, con người vốn không có lý trí mà. Tôi chắc chắn lúc đó rất muốn sinh con cho anh, nó sẽ có đôi mắt giống anh, đẹp đẽ khiến người ta say đắm.
Anh cười cười, một tay châm điếu thuốc: “Loại người như chúng ta, sinh con làm gì?’
Tôi khi trẻ dại đó chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Anh chưa nói với em sao? Ông bà nội anh là họ hàng gần, gia đình anh có mấy người bị thần kinh, bệnh này di truyền, hơn nữa bố mẹ anh…” Anh nhếch mép cười: “Bố mẹ anh sinh ra anh trong lúc phê thuốc, em xem gia đình anh xem? Không biết bao lâu nữa anh sẽ phát điên lên mà dọa em chạy mất.”
Dưới ánh đèn vàng, mỗi phân trên cơ thể anh đều đẹp như một bức tượng, anh cười gõ gõ vào trán tôi nói: “Đòi sinh em bé làm gì, em còn phải đi học nữa Tiểu Phan Phan à.”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là những lời anh mang đi nói với các cô gái. Tôi còn nghĩ không biết anh đã nói những lời này với bao nhiêu cô gái?
Mãi đến sau này, khi tôi học năm thứ ba đại học, anh mới thật sự phát điên.
Lúc đó anh làm thuê ở quán ăn, trong một cuộc cãi vã nhỏ, anh lật đổ mấy cái bàn, dọa rất nhiều khách chạy mất.
Khi tôi vội đến nơi, anh đang ôm đầu ngồi dưới đất, nửa mê nửa tỉnh cười, cười đến nước mắt rơi lã chã. Tôi đi đến, từ từ ôm anh vào lòng, trong lòng nghĩ, khi tỉnh lại không biết anh sẽ buồn đến thế nào, anh ấy là người yêu thể diện như vậy mà…
Sau này, bệnh tình của anh ấy càng ngày càng nặng. Lúc tỉnh thì như người bình thường, nhưng cứ mỗi lần phát bệnh thì cực kì hung tợn.
Lúc đó tất cả mọi người đều khuyên tôi đưa anh ấy đi bệnh viện tâm thần, nhưng tôi không nỡ. Cho dù, lúc anh ấy phát bệnh nhào đến đòi lấy mạng tôi, tôi cũng không nỡ.