Tôi tỉnh rồi.
Từ từ mở mắt ra, trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ: chăn tơ tằm bóng mượt, trần nhà sáng loáng, ngay cả người đàn ông đang lạnh nhạt nhìn tôi bên cạnh giường cũng phát sáng…
……
Không! Tôi nhất định vẫn chưa tỉnh.
Đợi chút!
Anh ta đẹp trai quá!
Lông mày lưỡi mác, cơ bụng tám múi, toàn thân khí chất toát ra, khắp người đều là bá khí!
Tôi: “ Anh, em có thể.”
Hắn: “…?”
Tôi nằm trên giường: “ Đến đi, không cần thấy em mềm yếu như một bông hoa mà không nỡ.”
Có lẽ tôi đã xuyên không.
“ Tôi khuyên cô ít giở mấy trò thủ đoạn này đi, Tô Mã Ly.” Người đàn ông trước mắt tàn nhẫn bóp chặt cằm tôi, ánh mắt tà mị nhưng lạnh lùng nghiêm nghị: “ Đừng tưởng gả được vào cửa nhà họ Dạ thì tôi, Dạ Trục Tước sẽ chấp nhận cô.”
Aiya~ Cốt truyện quá quen thuộc.
Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết cẩu huyết nhiều năm của tôi phân tích, tôi nhất định là một cô gái lương thiện quật cường, yêu sâu đậm người đàn ông có được thể xác nhưng không có được trái tim trước mắt, hai chúng tôi ngược tâm rồi ngược thể xác, sau đó vừa ngược tâm vừa ngược xác cô sống tôi chết yêu hận tình thù cao trào thay đổi liên tục bất ngờ…
Tôi nhất định vẫn còn một cô em gái bạch liên thế phiệt xinh đẹp thuần khiết chăng?
Dạ Trục Tước châm biếm: “Cô chẳng qua chỉ là đồ thay thế cho Tô Ninh.”
Tôi: “……”
Tôi : “…Ai cơ?”
Xì! Tô Ninh cho anh bao nhiêu tiền . Tôi cho anh gấp ba!
Dạ Trục tước khoác áo đạp cửa ra ngoài.
Tôi dậy chỉnh đốn lại mình, nhìn bàn trang điểm đầy những La Mer, Dior, Givenchy rơi nước mắt vì sự giàu có chỉ sau một đêm.
Mình thật ngốc, thực sự
Sớm biết có ngày thành phú bà, đồ ăn gọi hôm qua đã không cần suy nghĩ hết cách tiết kiệm mấy đồng…
Dựa theo tính toán, em gái của tôi sẽ có hai trường hợp.
Nếu cô ta cơ thể khỏe mạnh, vậy thì sẽ dốc sức trù tính với tôi. Nếu cô ta cơ thể khiếm khuyết, sẽ nhăm nhe thận của tôi, hoặc một bộ phận cơ thể nào dó.
Tôi quyết định đi gặp cô em gái này.
Thân là một bông hoa xinh đẹp của tổ quốc, tôi có nghĩa vụ đem cái mầm mống không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội đương đại này trở về nơi sản xuất, giữ gìn sự hài hòa và ổn định của xã hội. Sự tiến bộ của xã hội loài người phụ thuộc vào khả năng phản kháng với số phận bất công, sự cải thiện chất lượng cuộc sống của tôi phụ thuộc vào bản lĩnh trước tổng tài bá đạo và bạch liên yếu đuối.
Xông lên~ Tô Mã Ly
Tô Ninh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, vẻ mặt giống như biểu đồ phân tích hình quạt, ba phần mềm yếu, ba phần thanh thuần và bốn phần thù địch được trang bị chỉ có tôi nhìn thấy.
Sắc mặt có vẻ nhợt nhạt, cơ thể yếu ớt khiến tôi cảm thấy từng bộ phận trên cơ thể mình đều đang âm ỉ đau.
Cô ta ra sức giả bộ quan tâm tôi: “ Chị sao lại đến đây vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tôi nói thẳng vào chủ đề: “ Tô Ninh, cô thích Dạ Trục Tước đúng không!”
Tô Ninh: “?”
Tôi: “ Cô thấy tôi và anh ấy kết hôn thực ra thấy không thuận mắt đúng không!”
Tô Ninh: “ Em……”
Tôi nắm lấy hai tay cô ta: “ Không cần nói nữa, đưa tôi năm nghìn vạn, tôi sẽ rời xa người đàn ông của cô.”
Tô Ninh: “? ? ? ?”
Tôi đang suy nghĩ xem điều kiện gia đình chúng tôi có phải không có nổi năm nghìn vạn, nếu không tại sao Tô Ninh lại sướt mướt gọi cho Dạ Trục Tước nói tôi xỉ nhục cô ta.
Tôi do dự mặc cả với cô ta: “ Không thì bốn nghìn chín trăm vạn cũng được? Thực sự không thể ít hơn nữa. Cô sẽ có người đàn ông bạc tỷ đó!”
Đầu bên kia điện thoại chuyền tới tiếng gầm của Dạ Trục Tước: “Tô Mã Ly! Cô im miệng cho tôi! !”
Tổng tài bá đạo cách một cái màn hình đều là con hổ giấy.
Tôi: “ Ồ!”
Tôi : “ Tôi cứ không đấy!”
Chúng tôi mặc cả mất một phút. À, ừm, chủ yếu là tôi đang tự mặc cả giá của chính mình. Một phút sau Dạ Trục Tước nghiến răng nói: “ Cô, Tôi khuyên cô đừng có thử thách giới hạn của tôi.” Tổng tài bá đạo các người đều như thế, giao dịch không thành liền muốn lấy cái mạng nhỏ của người khác.
Tôi cố gắng tìm đường sống: “……giá cả từ từ thương lượng, từ từ thương lượng.”
Dạ Trục Tước cười nhạt. Trong điện thoại truyền đến tiếng nổ động cơ dữ dội.
Hờ!! Tiêu rồi!!
Dạ Trục Tước trước giờ với tôi đều trên con đường ngược tâm, ngược xác.
Tôi rất đau lòng.
Nhưng nếu Tô Ninh chịu vì cuộc sống phú bà dài lâu sau này mà bỏ ra chút tiền, sự việc đã không đến mức này.
Tôi cúi đầu nhìn Tô Ninh: “ Xem qua Tiểu thời đại chưa?”( tên một bộ phim)
Tô Ninh: “?”
Tôi nghiêm túc nói: “ Tình yêu không có vật chất giống như một bãi cái lỏng lẻo, không cần đến gió thổi, chỉ cần bước hai bước liền tan biến.”
Tô Ninh: “? ? ? ”
10. Tô Ninh mặc dù không phải rất có kinh tế, nhưng vị trí bạch liên hoa rất cao.
Từ ngoài cửa phòng vọng lại tiếng bước chân tổng tài của Dạ Trục Tước, cô ta liền dùng bộ mặt giả tạo vừa hiền dịu vùa yếu đuối, ngồi xuống bên cạnh tôi, thân thiết như chúng tôi chỉ vừa thảo luận xem tóc có bị chẻ ngọn hay không. Nhưng xem xét kĩ sẽ phát hiện trong sự dịu dàng ấy là sự tủi thân hoàn hảo, trong sự thân thiết ấy có vẻ gì đó đáng thương.
Lợi hại~
Nếu là người bình thường, thì xong rồi đấy.
Nhưng tôi đâu phải người bình thường.
Tôi,..là người kế thừa của chủ nghĩa xã hội.
Khoảnh khắc Dạ Trục Tước bước vào, tôi nằm xoài trên mặt đất. Khóe mắt cố ép ra giọt nước mắt bất lực. =)))
Tôi: “ Anh muốn thế nào thì như thế đấy đi.”
Có lẽ chưa từng thấy cô gái mạnh mẽ như tôi rơi lệ bao giờ, Dạ Trục Tước vốn định nổi giận sắc mặt liền hóa ngượng ngùng.
Tôi : “ Có một số người còn sống, nhưng anh ta như đã chết rồi.”
Tôi : “ Sinh diệc hà hoan, tử diệc hà khổ?( Khi sống có gì vui, thì chết có gì khổ?)
Tôi trước giờ không được lựa chọn, nhưng bây giờ tôi muốn làm một người tốt.”
Dạ Trục Tước có thể không biết mấy câu danh ngôn này, nhưng rõ ràng đã bị tôi làm dao động. Hắn không còn cách nào đành cúi người xuống, giọng nhẹ nhàng hỏi tôi: “ Em rốt cuộc muốn gì?”
……
Tôi ầm ĩ nửa ngày dùng đủ loại ngôn ngữ lôi cả mạch máu kinh tế toàn cầu ra nói mà tên tổng tài đáng chết này không nhận ra sao?! Tôi phải làm sao ra ám hiệu cho anh ta tôi chỉ muốn anh và Tô Ninh không cần quan tâm tôi, thích thì cứ cùng nhau cao chạy xa bay, bay mãi bay mãi đến tận chân trời đi. Tôi nhìn hắn rồi lại nhìn Tô Ninh, haiz
Trịnh trọng chỉ lên đỉnh đầu đen tuyền sáng loáng của mình, tôi nói: “ Tôi muốn nhờ anh nhuộm giúp tôi chỗ này thành màu xanh.”(muốn đội mũ xanh=))
Không hổ là mình=))
Tôi phải tự làm một đoạn khen ngợi bản thân mới được.
Tôi đảm bảo lần này Dạ Trục Tước đã hiểu ý tôi, bởi vẻ mặt thay đổi thất thường của hắn. Một tay vuốt nhẹ mặt tôi, cặp mắt sâu thẳm đe dọa: “ Cô là người phụ nữ đầu tiên dám nói với tôi những lời này.” Đột nhiên có dự cảm không lành, trước cặp mắt sợ hãi của tôi hắn chậm rãi thốt ra ba từ chết chóc: “ Hừ, Thú vị đấy.”
Cái mạng nhỏ này sắp kết thúc rồi.
Tô Ninh mắt đỏ hoe chằm chằm nhìn tôi: “Giở trò tâm cơ! Vô liêm sỉ! Đồ trà xanh!”
Tôi vặn cổ, nháy mắt với Tô Ninh: “ Tới luôn, giỏi tới luôn đi, mau tranh giành đàn ông với tôi đi!”
Tô Ninh: “Cô…”
Tôi : “ Cô giỏi thì tới luôn!”
Dạ Trục Tước: “……Hai người đang làm gì vậy?”
Tôi thật đáng thương.
Tại sao tôi chưa kịp hưởng chút vui vẻ nào khi làm phú bà, cuộc đời đã chỉ còn lại bãi chiến trường bi thảm.
Quả nhiên vẫn nên ra tay trước.
Tôi thành khẩn nhìn vào mắt Dạ Trục tước: “ Dạ Trục Tước, chúng ta….. li hôn đi.”