Thao túng tôi? không có kết quả! – Phần cuối

“ Liệu mà từ biệt nhau đi.”
Quản gia xuống xe mở cửa sausau lưng là một đám người ăn mặc hắc ám, trong thế trận cực kì dọa người này hắn từ từ đưa tay làm cử chỉ “mời” với chúng tôi.
Nhìn có vẻ rất đại ca, rất phản diện.
Hắn mỉm cười nhìn ba khuôn mặt ngơ ngác: “Sao nào? Rất ngạc nhiên phải không?”
Nói thế nào nhỉ.
Cũng khá ngạc nhiên đấy.
Chủ yếu là không ngờ giữa Dạ phu nhân keo kiệt, nữ phụ khổ tình Tô Ninh và tổng tài mất trí nhớ Dạ Trục Tước vậy mà vẫn còn một nhân vật phản diện nữa đang ngấm ngầm hành động.
Hơn nữa còn có vẻ là vai phản diện rất lợi hại.
Hắn cho tới tận bây giờ, mặc dù đến cái tên cũng không có.
Thảm thay cho một nhân vật phản diện.
Với tư cách là nhân vật phản diện có trách nhiệm giữ gìn hình tượng nhất từ trước đến nay, quản gia cực kì truyền thống, lảm nhảm về nguyên tắc trước tiên không động thủ, vì chúng tôi cống hiến một bài diễn thuyết tràn trề nhiệt huyết, ép ba người chúng tôi đứng sâu trong con hẻm âm u nghe hắn kể về những chuyện quá khứ.
Thao túng tôi? không có kết quả! – Phần cuối
Hắn: “ Tao là con riêng nhà họ Dạ, tao…..”
Dạ Trục Tước: “ Cậu là anh trai hay em trai của người ta dợ! Có gì chúng ta từ từ nói mà ~”
Hắn: “ Tao ẩn nấp lâu như vậy, chính là vì thời khắc này. Chỉ cần không có Dạ Trục Tước, tao có thể…..”
Tô Ninh đứng cạnh tôi không kìm được mà khóc to bằng giọng nữ cao.
Quản gia bị ngắt lời hai lần: “…….”
Tức đến mức tia máu trong mắt nổi lên: “ Ra tay.”
Bước chuyển ngoặt quá nhanh, chớp mắt mười mấy tên mặc đồ đen đã bao vây chúng tôi.
Kẻ địch mạnh ngay trước mắt, tuyển thủ cường tráng nhất Dạ Trục Tước sẽ lên sàn trước tiên.
Dạ Trục Tước mặt lặng như nước, bước đi mạnh mẽ.
Chỉ thấy hắn ra một cú móc trái siêu đẹp( left hook- đòn đấm boxing), tấn công nhanh về phía đám đông. Mặc dù tiếng huhu không được thuận tai cho lắm nhưng mỗi đòn hạ thủ đều không lưu tình. Hắn vượt qua trùng trùng lớp lớp kẻ địch quay lại, cuối cùng che mặt ngã xuống đất, hét lên kinh hoàng: “Á ~ Dọa chết người ta rồi.”
Tôi: “………….”
Anh ban nãy bá khí như vậy tôi suýt nữa tưởng rằng anh là giả mất trí nhớ.
Theo đà trận chiến giành được thắng lợi cục bộ, tuyển thủ bạch liên hoa của chúng tôi- Tô Ninh phát động tiến công ngay sau đó. Cô ta lấy ra từ trong chiếc túi tinh xảo mang theo bên mình một bình xịt hơi cay, dùng tần suất phun thuốc khi nhìn thấy gián miền Nam xịt một lượt vào đám sâu bọ xã hội xung quanh, động tác tay nhanh đến chỉ thấy ảo ảnh kết hợp với tiếng hét cá heo đánh một đòn kép cực kì tàn ác vào cơ thể và tinh thần của địch.
Xem đến đây là đủ rồi.
Đặc sắc miễn bàn.
Vẫn may tôi bây giờ không phải kẻ địch của cô ta.
Còn tôi.
Tôi đang cùng với đại boss chiến đấu.
Tên quản gia từ đầu đến cuối luôn tận lực giữ vai phản diện phong độ quý tộc của mình, vốn dĩ mục tiêu ban đầu là Dạ Trục Tước, nhưng sau khi nhìn thấy chiến tích anh dũng của Dạ Trục Tước một lời khó nói mà đem mục tiêu ngắm vào tôi.
Tôi khi đó nhân lúc đang hỗn loạn trốn ra phía sau xe gọi điện báo cảnh sát.
Quản gia xoay con dao trong lòng bàn tay cười tà mị với tôi: “Tô tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”
Tôi: ………..
Ban nãy làm gì tôi không biết, nhưng tôi bây tương đối muốn làm mẹ anh.
Công cụ giữ lại cái mạng này trong tay tôi chỉ có một chiếc điện thoại và hai chiếc giày cao gót.
Kẻ địch đối diện lại có dao.
………..
Tôi quả quyết cầm đôi giày hít một hơi mạnh xuống đan điền: “ Dạ Trục Tước——! Cứu mạng~ ————! ! ! ! !”
Trước khi Dạ Trục Tước đến nơi, chúng tôi đã trải qua một trận chiến giật gân kịch liệt. Cụ thể là quản gia tính dùng dao cứa vào cánh tay tôi, còn tôi thì hung hãn dùng miệng cắn vào tay hắn, con dao rơi xuống đất. Cả hai vật vã túm chân túm đầu, duy trì trạng thái giằng co hết sức khó xử.
Do đó trận đấu vật chuyển sang hiệp võ miệng.
Tôi vẫn ngậm cánh tay hắn mơ hồ chửi: “ Đồ con gà!”
Quản gia: “ Hừ, không biết lượng sức!”
Tôi: “ Tạp chủng !”
Quản gia: “ Hừ, không biết lượng sức!”
Tôi: “ Cái đồ em trai nhà ngươi!”
Quản gia: “ Hừ, không biết lượng sức!”
Tôi: “…….”
Tôi nhất thời không nhịn được: “ Anh chỉ biết mỗi câu đó thôi à?”
Quản gia: “……….”
Quản gia vẻ mặt đột nhiên chuyển sang dữ tợn: “Hừ, không biết lượng sức!”
…………
Anh dù sao cũng phải thêm chút ác ý chế nhạo chứ ! !
Đến mắng người cũng không biết anh làm vai phản diện cái gì ! ! !
Thể lực giữa nam và nữ vẫn là có sự khác biệt, hơn nữa tay tôi vẫn còn phải đeo băng, khổ sở kiên trì mất nửa ngày mới thấy Dạ Trục Tước xuất hiện lúc đó cũng đã không chịu dược nữa, chân tôi mềm nhũn liệt ra trên đất, kêu lên tiếng của một con cá bị ướp muối: “ Tôi không được rồi!”
Quản gia động tác rất nhanh nhẹn, hắn nhanh chóng điều chỉnh tư thế, xoay người giáng một nện bất ngờ vào đầu Dạ Trục Tước, nhìn Dạ Trục Tước ôm đầu ngã xuống đất rồi hít một hơi thật sâu.
Tôi: “…….”
Tôi: “ Cái đó, anh có biết đánh vào đầu bệnh nhân bị mất trí nhớ sẽ gây ra hậu quả gì không?”
Quản gia cười gằn: “ Cô có biết chọc giận tôi sẽ có hậu quả gì không?”
Tôi: “……..”
Tôi đã nói là anh không biết mắng người mà.
Không cần phải thẹn quá hóa giận đâu anh trai.
Tôi: “ Không muốn biết lắm!”
Tôi: “ Xin lỗi tiếng Trung không được tốt lắm.”
Tôi: “ How are you?”
Quản gia chưa kịp trả lời.
Phía sau hắn Dạ Trục Tước đã ôm đầu đứng dậy, vết thương trên trán mới đỡ không lâu lại bị đập nứt, máu tươi theo kẽ ngón tay chảy xuống, nhìn có vẻ giống phản diện hơn vai phản diện.
Dạ Trục Tước không nói lời nào cho quản gia một cú đấm, nắm đấm mang theo sự tức giận như kẻ mãi mới tìm được mật khẩu tài khoản, đánh đến khi quản gia mặt mũi bầm dập không cử động được, mới chầm chậm bước đến trước mặt tôi.
Hắn đưa tay đỡ tôi dậy, giọng nói sắc bén áp sát tai tôi.
“I’m fine, thank you ,and you?
Cái đó…..
Tôi biết tôi lúc này nên thật cảm động.
Nhưng bộ dạng cả mặt toàn máu của anh thực sự không được fine cho lắm.
Sau cuộc hội thoại bắt buộc của học sinh tiểu học, Dạ Trục Tước cứ giữ nguyên tư thế vùi đầu vào vai tôi.
Bất động.
Tình cảnh này, làm tôi có chút nghi ngờ Dạ Trục Tước không phải bị đập khiến trở nên mạnh hơn.
Mà là bị đập thành tên ngốc rồi.
Wait a minute.
Cảnh này tôi đã từng thấy rồi.
Dựa theo các tính toán thường thấy trong phim truyền hình, lúc này Dạ Trục Tước có lẽ sẽ nôn ra máu tươi, nhắm đôi mắt trước giờ chưa từng để người khác thấy được chút yếu đuối nào, chầm chậm trượt xuống theo người tôi. Sau đó nắm chặt lấy tay tôi, khóe miệng mấp máy, rồi vào thời khắc cuối cùng hét to tên tôi, nói một câu mà biết thừa là không nói được hết thì tắt thở: “ Anh yêu em.”
Ngại quá đi.
Tôi có lên phối hợp với hắn, ngửa cổ lên trời gào lên thảm thiết: “ Không~~~~”
 Trong lúc tôi còn đang chìm đắm trong cái ảo mộng mặn nồng, Dạ Trục Tước bất ngờ lên tiếng: “……….Tô Mã Ly.”
Tôi chuẩn bị xong rồi.
Tôi: “Ừm!”
Dạ Trục Tước: “Tôi nhớ lại rồi.”
Tôi: “ Ừm!”
Dạ Trục Tước: “Lúc xảy ra tai nạn tôi nhĩ rằng mình sẽ chết!”
Tôi: “Ừm!”
Dạ Trục Tước: “ Bây giờ nhớ lại khoảng thời gian này…….Tôi nghĩ lúc đó nên chết đi thì hơn.” (mất mặt quá=))
Tôi: “……..”
Tôi: “Hử?”
Anh là Dạ Trục Tước giả mạo đúng không! ! !
Đừng có nhanh vậy đã từ bỏ cuộc đời chứ ! ! ! ! !
Dạ Trục Tước biết huhuhu không ok sao ! ! !
Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng nổi trận lôi đình của Dạ Trục Tước khi nhìn thấy những tin tức được đưa gần đây.
“ Kinh hãi ! Tổng tài Dạ Thị lộ quá khứ đen ! Kẻ máu lạnh vô tình như anh ta không ngờ còn có mặt này…….”
“ Khó tin ! Con người với hai bộ mặt! Tổng tài bá đạo vậy mà lại là mầm nhỏ ngọt ngào!”
“ Tin tức độc quyền ! Tổng tài Dạ Thị đêm khuya làm nũng với cô gái bí mật ! Nghi ngờ bỏ tình cũ đi gặp người mới?”
Dừng.
Hình như có thứ gì kì lạ lẫn vào rồi.
Dạ Trục Tước mắc kẹt trong dòng hồi ức đau đớn mất nửa phút, suốt khoảng thời gian đó tôi dốc sức làm cái giá đỡ cho hắn, phía đầu con hẻm Tô Ninh cùng đám người xấu kia vì chúng tôi cống hiến một bản song ca vang thấu trời cao, ở giữa còn xen lẫn tiếng công kích của quản gia.
Tất cả hòa vào nhau khiến đêm nay khó quên.
Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Thật khiến người ta muốn đón tết sớm.
Quản gia mắng chửi một lúc, lại uống nước một lúc, lẩy bẩy bò dậy.
Hắn có vẻ như có gánh nặng về hình tượng vai phản diện đẹp trai, việc đầu tiên làm khi bò dậy từ dưới đất không phải chửi bới cũng không phải rút dao mà là chỉnh lại quần áo. Sau khi đảm bảo mình là quý ông thanh lịch đẹp trai mới nhếch miệng, lấy từ trong túi ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ.
Hắn nói: “ Tất cả đứng im.”
Hắn: “ Tao đã cài bom trong xe rồi.”’
Giọng hắn không to, nhưng vừa dứt lời, con hẻm ban nãy còn như đón tết đột ngột im ắng.
Có lẽ người của hắn cũng không ngờ được, hắn không đoạt được liền muốn thiêu rụi tất cả.
……..
Quản gia tựa bên chiếc xe hạng sang, hai chân vắt chéo tạo hình, nhất thời nhìn không giống vai phản diện chút nào.
Giống nhân viên bán hàng trong cửa tiệm 4S( cửa hàng tích hợp các dịch vụ liên quan đến ô tô)
Quản gia khoe mẽ: “ Trời lạnh rồi, chi bằng để cho Dạ thị——- ”
Tôi: “ Cái đó….”
Quản gia: “ Có các người chôn cùng, cũng có thể xem là chuyện——– ”
Tôi: “ Làm phiền một chút……”
Một trăm phần trăm không có ai nghe hắn nói, quản gia tức đến đỏ mặt: “ Có chuyện gì thì nói mau lên.”
Tôi: “ Anh đã nghe qua Giàu mạnh, Dân chủ, Văn minh, Hài hòa chưa? Từng tiếp nhận soi sáng của xã hội chủ nghĩa chưa?”
Quản gia: “………..”
Trong con hẻm yên tĩnh truyền đến tiếng động rất nhỏ, cảnh sát được vũ trang đầy đủ dần lộ diện sau màn đêm, dí súng vào cái đầu nhỏ ranh mãnh của hắn.
Tôi nghiêm túc và trang nghiêm: “ Remember, 110 is watching you.”
 Tôi không hổ là kì tài trụ cột của chủ nghĩa xã hội.
Dạ Trục Tước cứ lay tôi mãi.
Vào bước ngoặt sống chết, bầu không khí cứ thế mơ hồ, nhưng tôi lại quên mất thoại ngôn tình, nghiên túc thực thi pháp luật.
Tôi thở dài nhẹ nhõm.
Khi quản gia đến túm lấy tôi, tôi vừa báo cáo biển số xe cho cảnh sát xong, khoảnh khắc đó hắn dường như thể hiện kĩ năng diễn xuất tốt nhất trong cuộc đời ngắn ngủi, từ bàn tay run rẩy đến biểu cảm hoảng loạn.
Tên phản diện nhà anh còn không mau đầu hàng thì sẽ……
Đợi chút.
Hắn ban nãy hình như tính cùng đi đến chỗ chết với chúng tôi? ?
Hơi thở tôi gấp gáp trở lại.
Quản gia cười giễu cợt: “Tô tiểu thư, đã đến lúc này rồi, cô không phải vẫn cho rằng chút đe dọa này có tác dụng với tôi đấy chứ?”
Tôi miệng run rẩy.
Kẻ tìm lại được phương hướng cuộc đời Dạ Trục Tước cuối cùng cũng tỉnh táo lại, xoay người chặn trước mặt tôi, nheo mắt nhìn tên quản gia có một nửa huyết thống giống hắn: “ Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Quản gia chơi đùa với chiếc điều khiển từ xa trong tay.
Bom cũng là một mối đe dọa với cảnh sát địa phương, trong tình cảnh hai bên đối đầu quản gia vẫn một mực giữ phong độ không gấp gáp không chậm chạp,hắn thả lỏng đôi chân dài, định hình mình trong tư thế đẹp trai nhất: “ Tất nhiên là cho nổ tung rồi, bây giờ mới hỏi không phải có chút muộn sao, Dạ thiếu gia?”
Lần này không ai dám ngắt lời hắn, anh cảnh sát đang dí súng vào đầu hắn nhào về phía trước, hét lên: “ Cẩn thận ! ”
Quản gia ấn nút kích nổ.
Tiếng nổ cực lớn, Dạ Trục Tước kéo tôi chạy.
Tôi nghiêng đầu quay lại phía sau nhìn.
Đàn ông thực thụ trước giờ không quay đầu lại nhìn đám nổ.
Nhưng phụ nữ có thể.
Hơi nóng từ phía sau ngùn ngụt táp đến, không biết phần linh kiện nào trong xe phát nổ đùng đùng, tôi chỉ cảm thấy mắt bị ngọn lửa làm cho rất đau, còn lại thì không nhìn thấy gì nữa.
Cũng không thấy tên quản gia nhìn có vẻ có nhiều câu chuyện nhưng sau cùng đều biến thành sự cố.
Dạ Trục Tước và tôi chạy không được mấy bước thì nhào xuống đất.
Hắn đè lên người tôi, thể trọng của một tên đàn ông cường tráng suýt nữa trực tiếp đè tôi từ người sống sót thành nạn nhân.
Tôi tựa hồ như đã nghe thấy tiếng gọi của Chúa.
Đợi đã.
Đây hình như không phải tiếng gọi của Chúa.
Là tiếng Dạ Trục Tước nói chuyện với tôi.
Tiếng của Dạ Trục Tước rất nhẹ: “ Tô Mã Ly, lần này có lẽ sẽ chết thật rồi.”
Dạ Trục Tước: “ Vẫn còn một câu hỏi, Tôi vẫn luôn muốn hỏi em.”
Tôi: “…… hử?”
Lúc này cả tôi và Dạ Trục Tước nhận thức đều không được tỉnh táo, một người miễn cưỡng hỏi còn một người miễn cưỡng nghe. Cũng không biết sinh mạng có phải đã đi đến điểm kết thúc chưa, nhưng chúng tôi đã cùng nắm lấy mũi dao vượt qua. Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, bây giờ cho dù hắn có hỏi tôi câu hỏi về việc tái hôn, tôi cũng nhất định sẽ……
Dạ Trục Tước yếu ớt nói từng chữ từng chữ một: “ Thẩm, Đằng, rốt, cuộc, là, ai?”
?
A? ? ?
Tại sao Thầy Thẩm vẫn còn vai vậy? ? ! !
Cho nên anh từ trước đến giờ đều là ăn giấm(ghen) của thầy Thẩm sao? ! ! !
Đây chính là nam phụ của tôi sao! ! !
Sao tôi lại có một nam phụ hư vô đến vậy! ! ! ! !
Lúc tôi ngất đi trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Dạ Trục Tước hắn thắng rồi.
Câu hỏi này ngược quá rồi.
Là kiểu ngược tâm mà cho dù có chết cũng không nhắm mắt.
Tôi tỉnh rồi.
Trước mắt hoàn toàn là một khung cảnh xa lạ, trần nhà sáng loáng, giá truyền dịch nhẵn bóng, đến người đàn ông đang lặng lẽ nhìn tôi bên cạnh giường cũng sáng……
………..
Tôi: “ ………..Tóc của anh đâu?”
Dạ Trục Tước: “ Bị lửa làm cháy, cắt rồi.”
Khá trọc đấy. ( dịch là hói lại kêu quá đáng=))
Cửa phòng bệnh có người từ từ mở ra, Tô Ninh ló nửa người vào.
Lúc đó Tô Ninh một mình cầm bình xịt cay càng chiến càng dũng mãnh, một mình xung trận phía đầu con hẻm, cách chỗ vụ nổ mười vạn tám nghìn mét. Đây coi như bình thường có yếu ớt cũng khỏe mạnh hơn hai người nằm trên giường bệnh như chúng tôi, sắc mặt cũng khá hồng hào.
Theo sau là anh cảnh sát tôi từng gặp tại tiệc rượu lần trước.
? Tình huống gì thế này?
Dưới ánh mắt hoài nghi của tôi, mức độ đỏ mặt của Tô Ninh tăng lên vài phần trăm, cái biểu đồ phân tích hình quạt hoàn toàn biến mất, lộ ra cả khuôn mặt đỏ lựng.
Tôi: “ ? ”
Tôi lại nhìn anh cảnh sát.
Hiểu rồi.
Anh hùng cứu mỹ nhân.
Tình cảm của nữ phụ bạch liên sau khi từ bỏ nam chính nhanh chóng phát triển, Tốc độ kiếm người mới nhanh hơn cả chạy nước rút một trăm mét. Tôi nhìn anh cảnh sát lại nhìn cái đầu như quả trứng gà kho của Dạ Trục Tước, giọt nước mắt không có nam phụ rơi trên gương mặt mỹ miều.
Tôi.
Tôi chua quá.
Anh cảnh sát đẹp trai xoa xoa gáy cười hì hì, lộ ra hai cái răng hổ: “Chào mọi người, lại gặp nhau rồi.”
Giọng điệu của tôi vô thức biến thành giọng của người lớn từng trải thăng trầm đang xem bọn trẻ yêu đương: “A, chào.”
Anh cảnh sát: “ Tôi xin tự giới thiệu.”
Tôi: “ Ừm “
Anh cảnh sát: “ Tôi tên Mã Vân.” ( tên tiếng Trung của Jack Ma đó=)
Tôi:……………
Sao lại là anh chứ! ! !
Các người, đây là cái tình yêu thần tiên gì vậy! ! ! ! !
Tình yêu hợp lực móc túi tiền của tôi đúng không ! ! !
Tôi thở dài, đem lời Tô Ninh từng nói với tôi trước đây nói lại y hệt: “ Đây chính là sức mạnh của tình yêu thực sự sao, tôi chúc hai người trăm năm hòa hợp.”
Tô Ninh và anh cảnh sát: “ ? ? ?”
Tô Ninh và Mã Vân phiên bản cao cấp nói với chúng tôi vụ nổ lần này số người chết sau cùng chỉ có một mình quản gia, những người còn lại về cơ bản đã thoát khỏi nguy kịch. Hai người đó còn mang đến những lời hỏi thăm, quan tâm tận tình đến các bệnh nhân quần chúng trong phòng, Tô Ninh thậm chí còn tự tay gọt một quả táo xấu không nên lời, biểu thị thiết lập quan hệ ngoại giao hòa bình văn minh với tôi, sau đó cùng với Mã Vân rời đi.
Đoạn trên thực sự không phải quảng cáo hình ảnh công ty……
Tôi thở dài.
Cuộc sống mệt quá.
Tôi mệt mỏi quá.
Nam phụ không có, vai phản diện chết rồi, chỉ còn lại quả trứng kho đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi: “……”
Tôi: “Anh cứ nhìn tôi làm gì?”
Dạ Trục Tước: “ Em vẫn chưa trả lời tôi.”
“Thẩm Đằng là ai không quan trọng” Tôi nghiến chặt răng hàm “Bởi vì tôi là người phụ nữ anh ta cả đời này cũng không có được.”
Kết thúc chưa.
Không, vẫn chưa.
Tôi vẫn còn một câu hỏi thắc mắc lâu rồi.
Tôi: “ Dạ Trục Tước, lúc đầu anh và Dạ phu nhân đều không thích tôi, tôi rốt cuộc làm thế nào được gả vào vậy?”
Dạ Trục Tước: “………….”
Dạ Trục Tước nhướn mày: “ Bởi vì bố tôi, ông nội, bà nội tôi đều là hậu đài của em.”
?
Hóa ra hậu đài của tôi mạnh như vậy sao.
Sao anh không nói sớm.
Lúc tôi ở nhà anh chân run gần chết!
Tôi không hoảng nữa rồi.
Tôi hoàn toàn có thể.
Cả nhà họ Dạ bây giờ chỉ có một hoàng thái hậu bị áp chế bởi thái hoàng thái hậu, tôi có chết cũng vẫn là Nicolas Tô Mã Ly, từng bước cảm hóa Dạ phu nhân, thắng lợi viết một bộ truyền kì để lại cho hậu thế.
Tôi: “ Dạ Trục Tước”
Dạ Trục Tước: “ ? ”
Tôi: “ Tôi chân thành mời anh nửa phần đời còn lại cùng tôi xây dựng chủ nghĩa xã hội, anh đồng ý không?”
Dạ Trục Tước: “………….”
Dạ Trục Tước mặt không cảm xúc: “ Em sao lại phiền phức đến vậy.”
………
Anh nghĩ rằng tôi sẽ bị lừa bởi khuôn mặt phải lấy thước kẻ đo mới biết biểu cảm đó sao.
Anh rõ ràng đang cười tôi!
Chưa từng dừng lại.
Dạ Trục Tước duy trì biểu cảm cứng nhắc đó nói mấy câu sến sẩm với tôi.
Dạ Trục Tước: “ Cũng may”
Dạ Trục Tước: “ Tôi lại thích tự tìm phiền phức.”
………..
Hừ
Xem cả một quyển sách chỉ nhớ được câu này.
Học lực của anh chắc chắn là mua rồi.
Scroll to Top