“ Nói đi mất trí nhớ hay là bệnh bạch cầu.”
Bác sĩ mãi vẫn không nói gì.
Tôi khá hoảng. Chẳng lẽ…… còn có khả năng khác sao? Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng.
Tôi đau khổ tuyệt vọng: “ Lẽ nào, tôi và Dạ Trục Tước là anh em cùng cha khác mẹ?”
Vẻ mặt bác sĩ biến ảo khôn lường: “……là mất trí nhớ.”
Hừ, có gì ngạc nhiên đâu.
Tôi bước vào phòng bệnh. Dạ Trục Tước tựa vào đầu giường, sắc mặt nhợt nhạt có chút ốm yếu, chớp chớp đôi mắt to nhìn tôi kì lạ.
Tôi nắm chặt bàn tay không truyền nước của Dạ Trục Tước: “ Còn nhận ra tôi không?”
…..
Dạ Trục Tước: “ Ai~ yo! Người ta không quen cô mà! Cô sao lại vừa vào liền nắm tay người ta vậy!”
…..
Tôi tay run run, bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại, nhìn bác sĩ, giọng lơ lửng mà xa xăm: “ ……Xin lỗi, tôi vừa nãy hình như xuất hiện ảo giác, có thể kê chút thuốc cho tôi không?”
Bác sĩ: “ Tiểu thư không nhìn nhầm đâu, Dạ thiếu gia thực sự mất trí nhớ rồi!”
……
Anh ta như thế này gọi là mất trí nhớ ? ? ? ? ? Đến cả tính cách cũng biến mất luôn sao? ? ? ? ?
Bác sĩ nhìn tôi: “ Chúng tôi cho rằng đây là hành vi dựa trên tiềm thức, có thể do trước đây tiểu thư dùng cách này nói chuyện với Dạ thiếu gia đã để lại cho cậu ấy ấn tượng sâu sắc.”
Bác sĩ: “ Hoặc là do cái bóng tâm lí.” ( con người bị việc gì đó tổn thương đến bên trong, hoặc khiến cho không sao quên được những kí ức xấu,dẫn đến cái bóng tâm lí.)
Bác sĩ, ông đừng có lừa tôi. Rõ ràng lúc anh ta nhìn tôi diễn một chút biểu cảm cũng không có.
Thế giới của tổng tài bá đạo không cần đến logic.
Không ngờ rằng đã tránh được bao nhiêu chuyện vẫn không tránh được ngược tâm. Từ đó trở đi, tôi cứ vướng mắc không thôi trong câu chuyện tình cẩu huyết *em vẫn nhớ anh nhưng anh đã quên mất em* với người chồng đột nhiên trở nên e thẹn.
Ngược quá đi! Tôi sắp rơi lệ luôn rồi!
Tôi giới thiệu lại bản thân với Dạ Trục Tước: “ Tôi là vợ cũ của anh.”
Dạ Trục Tước nhíu mày điệu bộ tội nghiệp: “ Cô đã li hôn với người ta rồi? Tại sao vậy? Người ta không ~ đẹp trai~ sao!”
Tôi: “……”
Tôi hỏi bác sĩ bên cạnh: “ Bác sĩ, thực sự không có cách nào trị cho anh ta sao?”
Bác sĩ: “ Hiện tại thì không.”
Tôi: “ Không sao, tôi có .”
Bác sĩ: “?”
Tôi: “ Chẳng hạn như tìm một cái cột đập mạnh vào đầu hắn.”
Dạ Trục Tước bĩu môi: “ Cô định làm gì! Cô xinh đẹp như vậy! Đừng làm chuyện đẫm máu như vậy mà ~ ~ ~ ~ ~”
Tôi rơi giọt nước mắt mừng rỡ.
Bỏ đi. Vẫn là không cẫn chữa nữa. Tên cẩu nam nhân của bây giờ so với trước kia biết ăn nói hơn rồi.
Dạ Trục Tước sau khi biến thành cậu trai e thẹn, cái miệng nhỏ nói không ngừng.
Siêu ngọt.
Lúc tôi cau mày.
Dạ Trục Tước: “ Aiyo~ Bảo bối sao lại cau mày rồi! Như vậy không đẹp đâu! Có chuyện gì có thể nói với người ta mà~”
Lúc tôi thay đồ mới.
Dạ Trục Tước: “ Trời đất! Bảo bối hôm nay~ đẹp quá! Vẫn còn đồ để mặc chứ? Có muốn quẹt thẻ của người ta không nè~”
Lúc tôi cười.
Ồ, xin lỗi.
Chủ yếu là do nghe thấy quẹt thẻ nên không kiểm soát được khóe miệng.
Í, đợi chút.
Câu chuyện này cứ như vậy mà tiến triển sao?
Cứ như vậy tôi sẽ thành chị em với Dạ Trục Tước à!
Từ đó trọng tâm câu chuyện sẽ từ *anh đừng có qua đây, đến gần tôi gọi 110 đó* biến thành 1 và 0 đơn thuần à! ! !
Tôi.
Tôi có thể.
Có tiếng còi.
Trước cửa bệnh viện đậu một chiếu xe màu đen sang trọng, một soái ca đồ đen bước xuống.
Anh chàng đẹp trai chu đáo mở cửa ghế sau, mỉm cười đưa tay ra hiệu mời vào với Dạ Trục Tước.
Tôi: “……”
Tôi: “ Anh là ai vậy?”
Anh đẹp trai: “ Cô là Tô tiểu thư sao? Trước đây thiếu gia hay nhắc đến cô, tôi là quản gia nhà họ Dạ, bà chủ nghe nói hôm nay thiếu gia xuất viện, sai tôi đến đón thiếu gia về nhà dùng bữa.”
Haiz
Ăn cơm à.
Tôi còn tưởng chuyện tình đam mỹ bây giờ sẽ bắt đầu.
Dạ Trục Tước khe khẽ kéo tôi đi cùng.
Tôi rất hoảng.
Phía trên mỗi một tổng tài bá đạo sẽ có một bà mẹ tổng tài bá đạo hơn. Nếu như tôi không đoán nhầm, bữa cơm này có Dạ phu nhân, Dạ Trục Tước và một cô con dâu ưu tú khí chất được mẹ chồng lựa chọn cùng nhau tụ họp, bàn luận từ thơ ca đến triết lí sống, cùng nhau nhìn về một ngày mai tươi đẹp.
Nhưng có thêm tôi, thì lại khác.
Nó sẽ từ ngày mai tươi đẹp, biến thành *tu la trường* trong Chân Hoàn truyện.
(Tu la trường ám chỉ trận đấu ác liệt, mọi người tàn sát lẫn nhau=))
Tôi theo sau quản gia đi vào nhà họ Dạ, cố gắng duy trì cảm xúc ổn định. Phía sau bất ngờ có tiếng nói: “….. chị?”
?Hậu cung Chân Hoàn truyện bây giờ phải bắt đầu rồi sao?
Hư hư~
Tôi một chút cũng không hoang mang.
Tôi…
Hoàn toàn không hề kinh ngạc.( Thực ra đang hoang mang kinh ngạc thấy mẹ =))
Tôi quay đầu.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Tô Ninh.
…..
Sao lại là cô nữa! !
Tôi cầu xin cô ngừng tay đi ! ! !
Tô Ninh mỉm cười tự tin, đưa tay ra khoác tay Dạ Trục Tước.
Tôi: “……..”
Tôi: “ Tôi khuyên cô đừng…..”
Tô Ninh không thèm để ý tôi, tình tình tứ tứ: “ Anh, em biết anh bị mất trí nhớ rồi, nhưng không sao hết, chúng ta có thể làm lại từ……”
Anh của cô ta: “Σ(ŎдŎ|||)ノノ”
Dạ Trục Tước che mặt hét lên the thé: “ Aiya, cả hai người tại sao đều như thế~ Vừa mới đến liền thân mật như vậy người ta sẽ xấu hổ đóoo~ !”
Tôi: “……”
Tô Ninh: “……..”
Thấy chưa, tôi đã nói đừng mà.
Không thèm nghe lời chị, chỉ có nước ăn cám.
Chúng tôi đi đến phòng ăn. Suốt khoảng thời gian đó Tô Ninh luôn giữ cái biểu cảm ngũ lôi oanh đỉnh( ý nói phải chịu đả kích vô cùng lớn), mãi đến khi Dạ phu nhân bước ra kéo tay thân mật cô ta mới giật mình.
Tô Ninh: “ Con thật ngốc, ngốc quá.”
Dạ phu nhân: “ ? “
Tô Ninh mắt hai hàng lệ: “ Con từ rất sớm đã trang điểm, vội vã đến đây, con gọi anh Dạ nhưng không thấy trả lời, vừa ra khỏi cửa anh ấy đã không còn là anh Dạ nữa rồi.”
“ Con biết bị tai nạn xe sẽ mất trí nhớ, sẽ quên mất con.” Tô Ninh chỉ Dạ Trục Tước, bi thương ngược dòng thành sông: “ Con không biết tai nạn còn làm biến đổi giới tính huhuhu.”
Đấy không phải là thay đổi giới tính, hơn nữa cô làm ơn dừng bắt chước kiểu nói chuyện của tôi được không.
Nhân vật của Dạ Trục Tước đã sụp đổ rồi. Còn cô làm ơn giữ nguyên nhân vật bạch liên hoa cho tôi~
Dạ phu nhân không hổ là người phụ nữ sinh ra Dạ Trục Tước. Gặp tình cảnh này cũng không hề hoảng loạn. Bà nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ bạch liên đang bị cuộc sống mài giũa của Tô Ninh: “ Ninh Ninh, đừng khóc nữa, rất nhanh sẽ trị khỏi thôi, anh Dạ của con ai cũng không cướp được, hiểu chưa?”
Sau đó quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt liếc chúng sinh, khóe miệng trùng xuống vẻ căm hận, khuôn mặt ngũ quan tốc độ biến ảo khôn lường, như người thừa kế văn hóa đổi mặt nạ của Xuyên kịch đương đại: “ Tô Mã Ly, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôi nước mắt trào ra.
Vô cùng mừng rỡ.
Dạ phu nhân này, nhân vật của bà ấy ổn định khiến tôi rất an lòng.
Có điều em gái có thể thì chị gái cũng có thể, tại sao không gọi người ta là Ly Ly.
Người ta không xinh đẹp sao?
…..
Aiyo~
Đáng ghét~
Bị Dạ Trục Tước đồng hóa luôn rồi!
Tôi ngắt đầu bỏ đuôi trần thuật lại chuyện này.
Chủ yếu là ngắt đoạn đầu vì sợ Dạ phu nhân biết được con trai bảo bối cao quý nhà họ không chỉ tự cởi quần áo còn cả cái kì tích vinh quang lén lút học mấy câu tỏ tình sến sẩm.
Thôi thì thuận tiện ngắt luôn đoạn đuôi.
Chỉ e, Dạ phu nhân và Tô Ninh biết được Dạ Trục Tước biến thành như này là do tôi để lại một tí tị ảnh hưởng tâm lí cho anh ta sẽ giận dữ bốc lửa căm hận.
Sau đó sẽ bóp tôi nghẹt thở đến chết.
Mặc dù tôi trần thuật rất bình thường, Dạ phu nhân trên mặt vẫn viết rõ* cái đồ sao chổi nhà cô tránh xa con trai tôi một chút, nhìn thấy cô em gái xinh đẹp bên kia chưa, đó mới là con dâu nhà tôi, cô làm ơn abcdxyz…..*
Đáng tiếc bài có vẻ hơi dài, sau cùng biến thành cả mặt toàn những lời tục tĩu.
Tôi là ai.
Lập tức ngửi thấy mùi cơ hội.
Tôi: “ Thực ra nếu như bà đồng ý đưa tôi hai tỉ…..”
Đôi gò má nhỏ nhắn xinh đẹp của Dạ phụ nhân khẽ nhếch lên.
Tôi: “ ? ”
Tôi: “ Không thì một tỉ?”
Dạ phu nhân cả mặt là những câu chửi thề duyên dáng biến thành một nụ cười bình tĩnh mà tao nhã: “ Mọi người đi ăn thôi.”
……
Đợi chút?
Bà không phải giả vờ không nghe thấy chứ? ?
Bà không phải là phu nhân nhà giàu sao? ? ?
Sao lại keo kiệt như thế chứ? ? ? ?
Tôi…hối hận quá!
Cực kì hối hận.
Sớm biết vậy đã nói một trăm vạn rồi, không chừng bốn nghìn chín trăm vạn còn được làm tròn.
Mãi đến khi tôi cùng Dạ Trục Tước lên xe trở về, Dạ phu nhân keo kiệt vẫn cứ tránh ánh mắt tôi.
Rất đau buồn.
Cũng đau buồn như thế còn có Dạ Trục Tước.
Hắn dùng cánh tay cường tráng kéo tôi, nũng nịu: “ Bảo bối sao lại nói những lòi như thế~ ~ ~ ~ ~, làm người ta đau lòng quá! ! Chút tiền nhỏ đó người ta có thể cho cô, đừng rời xa người ta mà~!”
Tôi: “…….”
Đòi chung xe với tôi và Dạ Trục Tước, Tô Ninh: “……….”
Tô Ninh vẻ mặt nghiêm túc mà bi tráng: “Em sai rồi.”
Tôi: “ ? ”
Tô Ninh: “ Như vậy mà chị cũng nhẫn nhịn được, đây là sức mạnh của tình yêu đích thực sao?”
Tôi: “ ? ? ? ”
Tô Ninh trịnh trọng cầm tay Dạ Trục Tước đặt vào tay tôi: “ Em chúc anh chị bách niên giai lão.”
…….
Cho tôi một cơ hội phản bác đi mà~
Quản gia ngồi phía trước lái xe bỗng nhẹ nhàng lên tiếng giễu cợt.
Quản gia: “ Mấy người đúng là ngây thơ dễ thương.”
Không biết tự lúc nào xe đã đi vào một con hẻm tối, quản gia từ từ dừng xe, tiếng bước chân bốn phía dần dần áp sát lại, quản gia trên mặt vẫn giữ nụ cười lịch thiệp: “ Cách thời gian dự tính vẫn còn một phút, các người cứ tiếp tục diễn Cát Tường Tam Bảo đi.” (tên bài hát, ý nói gia đình ba người hạnh phúc)
Hắn nói: “ Liệu mà từ biệt nhau đi.”
Thiên tương giáng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, ngã kì thể phu, không phạt kì thân, hàng phất loạn kì sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kì sở bất năng.( trích Cáo tử hạ của Mạnh Tử)
(Nghĩa: Trời trao trách nhiệm lớn cho người lớn, cho ai thì trước hết làm họ khổ tâm trí, mệt gân cốt, da thịt hao mòn, làm gì cũng không được để rèn luyện cho người đó tính nhẫn nại, kiên định,tìm ra những tài năng mà trước đây không có.)
Trời trao trách nhiệm cho Tô Mã Ly, trước tiên đấu với nữ phụ, trị tổng tài, lấp đầy túi tiền…..
Nhưng rồi lại bị ném cho nhân vật phản diện.
Trời là muốn diệt tôi.
(Còn tiếp)