…..
Chiến tranh lạnh kéo dài đến tận buổi trưa cuối tuần, vào lúc tôi ngủ dậy, mơ mơ màng màng mở mắt, còn đang kèm nhèm đã thấy Tiếu Tùng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn học của tôi, tay cầm một cuốn truyện ma.
Tôi hắng giọng hỏi: “Cậu làm cái gì đó?”
Nói xong tôi hối hận ngay lập tức, bởi vì tôi nhớ ra chúng tôi đang chiến tranh lạnh.
Tiếu Tùng nói: “Mình đói rồi.”
Tôi ôm một bụng bực bội kiểu “đói còn dám tức giận với mình”, mặc nguyên đồ ngủ đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi nấu một nồi mì hai người ăn.
Hai đứa tôi ăn trong im lặng, chẳng ai mở miệng nói câu nào, tôi ăn xong thì leo lên sô pha ngồi xem ti vi.
Tiếu Tùng ăn xong cũng bước tới ngồi bên cạnh tôi. Tôi không thèm nói chuyện với cậu ấy, mắt vẫn dán chặt vào màn hình. Một lúc sau, cậu ấy gọi tên tôi: “Hà Hảo!”
Tôi vẫn không thèm nhìn cậu ấy, chỉ nói: “Gì?”
Cậu ấy nói: “Hà Hảo!”
Tôi nói: “Có gì thì nói.”
Cậu ấy vẫn gọi: “Hà Hảo!”
Tôi cuối cùng cũng điên tiết quay sang nhìn cậu ấy: “Đã bảo cậu có gì nói đi cơ mà.”
Cậu ấy nhìn tôi nửa ngày, nói: “Mình muốn làm huề với cậu.”
Gương mặt vốn dĩ đang rất dữ tợn của tôi trong chớp mắt bị cậu ấy làm cho dịu xuống, tôi không nhịn được ho một cái nói: “Vậy thì huề thôi.”
Lúc đó còn nhỏ, cứ nghĩ rằng cho dù sau này xảy ra chuyện gì thì chỉ cần cậu ấy gọi tên tôi là tôi có thể ngoan ngoãn như thế. Nhưng đến khi lớn lên, rất nhiều việc đều trở nên rất khó, rất phức tạp đến nỗi cho dù cậu ấy có gọi tên tôi thế nào, có gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa tôi cũng không thể mở miệng nói câu nói tưởng chừng vô cùng đơn giản “vậy thì huề thôi”.
Khi tôi học lớp 8 (năm hai trung học cơ sở), Tiếu Tùng vinh quang trở thành học sinh trung học, đồng thời vinh quang gia nhập đội quân được xe bus đưa đi học quân sự, tham gia vào khóa huấn luyện quân sự đầu tiên của cuộc đời.
Đến khi được xe bus đưa về tới nhà, đen đi không ít, tôi an ủi cậu ấy: “Mình đây năm ấy dưỡng một năm mới trắng lại được, cậu đừng sợ, một năm sẽ qua nhanh thôi.”
Nhưng Tiếu Tùng lại không thèm quan tâm đáp: “Đen thì đen chứ sao.”
Sau đó cuộc sống lại bắt đầu theo quỹ đạo ngày trước, cậy ấy sau khi tan học thì đứng đợi ở cửa lớp tôi, hai đứa tôi trên đường sẽ chơi kéo búa bao, cậu ấy lại bắt đầu thường xuyên thua, thường xuyên đeo cặp sách giúp tôi.
Thường nghe cặp sách nặng quá sẽ làm trẻ em bị cong lưng, sẽ không cao nổi nhưng Tiếu Tùng đã đeo cặp sách cho tôi bao nhiêu năm trời, cái cặp nặng như chì của tôi cũng không cản nổi cậu ấy. Bắt đầu từ năm lớp chín, cậu ấy không ngừng cao lên như gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không vậy, tôi rất sợ rằng cậu ấy sẽ cao đến trời mất.
Trước đây khi hai chúng tôi xếp hàng, tôi đo đỉnh đầu tôi ngang mắt cậu ấy, sau đó đỉnh đầu tôi tới cằm cậu ấy, lần sau cùng tôi đo, đỉnh đầu tôi chỉ tới xương quai xanh của cậu ấy.
Phòng học của Tiếu Tùng ở tầng trệt của dãy phòng học, tôi thường vào giờ ra chơi hay giờ nghỉ trưa đi tìm cậu ấy, nhân tiện đưa cho cậu ấy chút đồ ăn.
Sau khi đi vài lần thì tôi phát hiện trên đường đi có vài bạn nữ nhìn tôi chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc đầu tôi còn hơi hoảng hốt, sau đó tôi cứ thế nhìn thẳng vào bọn họ, bọn họ liền ngó trời ngó đất chứ không dám nhìn tôi nữa.
Có một ngày, tôi cầm hai trái táo đi tìm Tiếu Tùng, vừa lên lầu thì đụng phải một bạn nam, bạn nam đó vừa nhìn tôi một cái thì lập tức xoay người, tôi nghĩ tôi không thể nào giống giáo viên chủ nhiệm của cậu ta được, dù gì tôi cũng đang mặc đồng phục học sinh mà.
Cậu bạn ấy chạy đến cửa phòng học tôi muốn đến, hưng phấn gào ầm lên: “Tiếu Tùng Tiếu Tùng, đến tìm cậu kìa.” vừa nói còn vừa nháy mắt loạn xạ, sau đó lại chạy đến trước mặt tôi hi hi ha ha nói: “Ra ngay đó”.
Tôi gật đầu nói: “Cám ơn em trai.”
Cậu bạn ấy nói xong không cần không cần cám ơn rồi chạy đi.
Tiếu Tùng ra lấy một trái táo trên tay tôi cắn một miếng.
Tôi nói: “Tiếu Tùng, từ nhỏ đến lớn tất cả trái cây cậu ăn hình như đều là do mình đưa cho, mình không nhắc thì cậu không nhớ mà ăn. Mẹ mình nói ăn nhiều trái cây tốt cho sức khỏe đó.”
Tiếu Tùng nói: “Cậu đưa là đủ nhiều rồi.”
Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy: “Biết mình tốt với cậu là được, sau này lấy vợ rồi đừng quên mình đấy.”
Tiếu Tùng trừng mắt với tôi một cái.
Ăn xong trái táo, tôi nói cậu về đi, mình đi đây.
Cậu ấy ừ một tiếng, nhét lõi trái táo vào tay tôi rồi quay người bước vào lớp.
Khi tôi bực bội cầm lõi trái táo quay người bước đi thì có ba cô bạn nhỏ nhìn thấy tôi và lõi trái táo trên tay tôi.
Tôi đi qua vài bước liền nghe thấy tiếng thì thào phía sau lưng: “Cậu ấy đối xử với bạn gái chẳng tốt chút nào cả, cậu nghĩ coi có khi nào đây chỉ là một “cái đuôi” không?”
Tôi nghĩ dù gì cũng lớn hơn bọn họ một tuổi, bọn họ nói gì tôi nghe không phải không hiểu, tôi ngay lập tức quay người nhìn bọn họ, tôi nói: “Đuôi cái gì mà đuôi, mình là chị gái của cậu ấy đó.” Nói xong tôi hiên ngang cầm lõi táo đi khỏi đó.
Đó là lần đầu tiên tôi xác nhận quan hệ của chúng tôi trước con mắt hiếu kỳ của những người xa lạ.
Cuối hè năm 2003, bầu không khí hoảng loạn bắt đầu len lỏi vào mỗi ngóc ngách của thành phố. Trường học bắt đầu đóng cửa, mỗi người đi vào trường học đều phải kiểm tra rất nghiêm ngặt, không kể giáo viên hay học sinh, chỉ cần nóng hơn 38 độ thì đều bị đưa đi cách ly.
Thảm họa bệnh dịch đó được gọi là SARS.
Năm đó chúng tôi còn chưa hiểu thế nào là sinh mệnh, cho rằng chết là đi đến một nơi rất xa, cái chết không phải ở chỗ tôi, không phải ở chỗ bố mẹ tôi, không phải chỗ bạn học giáo viên của tôi. Cái chết chỉ có trong ti vi, trên báo đài, trong lời đồn đại của mọi người.
Nhưng dịch SARS năm 2003 ấy đã đem cái chết cùng sự hoảng loạn của nó trà trộn vào giữa tất cả mọi người.
Khoảng thời gian ấy chúng tôi mỗi sáng sớm đều bị đo nhiệt độ, điền bảng biểu, số liệu đầy đủ không được thiếu sót. Tôi còn nhớ trong lớp có một bạn nữ vì sốt co 38.1 độ nên bị cách ly ở nhà không được đến lớp. Ngày hôm sau, cố ấy gọi điện cho giáo viên khóc nói: “Cô ơi, sắp thi vào cấp ba rồi, cô cho em đi học đi.”
Cô giáo nói: “Bây giờ không phải cô cho em đi học là em có thể đi học, em giờ lo uống thuốc nghỉ ngơi cho tốt đã, đợi khi nào hết sốt rồi đi học. Em học hành không có vấn đề gì đâu, nghỉ vài ngày cũng không sao.” Nghe cô giáo nói vậy, bạn học đó đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó cô bạn hết sốt, khỏe mạnh quay trở lại lớp học, cô ấy nói với chúng tôi, thực ra trong điện thoại cô còn muốn nói với cô giáo một câu, cô ấy muốn nói: “Cô ơi, nếu mà em thật sự phải chết thì em vẫn muốn được đi thi.”
Cô bạn nói xong, chúng tôi cười ầm lên, cười cô ấy đúng thật là muốn “học đến lúc chết” mà.
Cô ấy nói: “Mình chỉ là cảm thấy mình đã cố gắng như vậy mà chưa đạt được kết quả gì, không cam tâm.” Chúng tôi lại ha ha cười phá lên.
Khoảng thời gian ấy, trường học yêu cầu học sinh mỗi lớp không được chạy nhảy đi lại lung tung, vậy nên Tiếu Tùng rất lâu không được ăn trái cây.
…..
Sau đó tôi thi cấp ba, thi vào một trường cấp ba thực nghiệm xếp thứ ba trong bốn trường hàng đầu thành phố. Trường thực nghiệm yêu cầu học sinh ở lại trong trường, cũng vì lý do nhà xa, tôi nếm trải cuộc sống trong kí túc xá lần đầu tiên trong đời.
Ở trong trường chưa được một tuần, mẹ tôi liền sắm cho tôi một cái di động, mỗi tối đều gọi điện cho tôi. Trong điện thoại lúc nào cũng là:
Mẹ tôi: “Con ăn tối chưa?”
Tôi: “Ăn rồi.”
Mẹ tôi: “Học hành thế nào? Mệt không?”
Tôi: “Không mệt.”
Mẹ tôi: “Tiền còn đủ dùng không?”
Tôi: “Đủ ạ.”
Tiếu Tùng cũng sẽ gọi điện thoại cho tôi. Không như mẹ tôi ngày nào cũng gọi, cậu ấy sẽ gọi cho tôi vào thứ tư – ngày giữa tuần. Nội dung những cuộc điện thoại lúc đó là:
Tôi: “Ăn cơm chưa?”
Tiếu Tùng: “Ăn rồi.”
Tôi: “Học hành thế nào rồi?”
Tiếu Tùng: “Tốt hơn cậu.”
Tôi : “Có nhớ lão nương không?”
Tiếu Tùng: “Không nhớ.”
Tôi: “Vậy cuối tuần mình không về nữa.”
Tiếu Tùng: “Dì nói cuối tuần này ăn lẩu.”
…..
Một cậu con trai mười lăm tuổi, mỗi cuối tuần tôi về nhà thăm cậu ấy, cậu ấy dường như đều đã thay đổi. Dáng người cao hơn, lông mày rậm hơn, các đường nét gương mặt cũng rõ ràng hơn. Một hôm, tôi thậm chí còn nhận ra ở khóe miệng cậu ấy còn mọc ra những sợ lông tơ mềm mại.
Khi tôi học lớp 11, cậy ấy chính thức thăng cấp là học sinh cấp ba. Ngày nhập học, tôi chờ ở cổng ký túc xá nam từ rất sớm, thấy cậu ấy từ lúc điền đơn nhận phòng từ phía xa sau đó kéo hành lý lại gần.
Thời tiết hôm đó rất đẹp, mặt trời cũng rất đẹp, khung cảnh cũng đẹp, học sinh trong trường tràn đầy sức sống cũng đẹp, dáng vẻ cậu ấy đi đến gần cũng đẹp.
Rõ ràng là Tiếu Tùng mang giày thể thao, mặc cái quần short hay mặc, cái áo sơ mi hay mặc nhưng không hiểu sao tôi lại nhìn thấy một Tiếu Tùng khác lạ.
Nghe nói lớn lên cũng chỉ là việc trong chớp mắt, tôi nghĩ, cậu bé của tôi lớn rồi.
Còn tôi, chỉ đứng tới vai cậu ấy.
Tôi nhìn câu ấy cười nói: “Em trai đừng sợ, để chị chăm sóc em.”
Cậu ấy cũng nhìn tôi cười nói: “Chị à, chị càng ngày càng lùn rồi, thôi cứ để em chăm sóc cho chị đi.”
Tôi giúp cậu ấy thay ga trải giường sau đó dẫn cậu ấy đi canteen ăn cơm, đi dạo quanh trường.
Những cái liếc mắt của bọn con trai trên con đường đó là lòng hư vinh mà mỗi đứa con gái mười bảy tuổi đều không có cách nào cự tuyệt được.
Nơi tập quân sự của học sinh cấp ba là trong sân thể dục của trường.
Trời nóng như thiêu đốt, khắp sân thể dục là những mảng màu xanh đồng phục của học sinh mới, xung quanh sân là từng đám học sinh cũ lười biếng ngồi túm tụm tránh nắng giữa giờ thể dục.
Học sinh nam ngồi ngắm xem em lớp 10 nào xinh xắn, học sinh nữ ngồi địa xem có em nam sinh nào đẹp trai, còn tôi chỉ căng mắt tìm Tiếu Tùng trong những hàng học sinh ấy để đưa đồ ăn, đưa nước uống cho cậu ấy.
Đưa được vài lần, tôi phát hiện mấy cậu nhóc ký túc với Tiếu Tùng nhìn tôi với ánh mắt cầu xin thiết tha tội nghiệp, thế là sau đó mỗi lần mua gì tôi đều mua thêm một phần cho bọn họ. Từ đó bọn họ hễ gặp tôi là một câu hai câu “chị”, vô cùng thân thiết.
Tôi nói với Tiếu Tùng: “Cậu xem, mình mới cho bọn họ đồ ăn uống có vài ngày đã gọi mình là chị ngọt nào biết bao. Mình đưa đồ ăn cho cậu bao nhiêu năm mà cậu chưa gọi mình là “chị” được một lần.”
Tiếu Tùng nói: “Mình đâu có thể vì mấy đấu gạo mà cúi mình như vậy.”
…..
Kì quân sự của học sinh mới kết thúc, mỗi ngày cùng về kí túc xá từ bạn chung phòng lại chuyển thành Tiếu Tùng. Mỗi lần tan học, bạn cùng phòng lại đẩy tôi một cái; “Đi đi, đi đi, em trai đẹp trai của cậu tới rồi kia, không cần tới tụi mình đưa về đâu.”
Bọn họ cũng thường nói: “Hà Hảo! Mình nhìn trúng em cậu rồi đó nha, từ giờ cậu là chị chồng của mình.”
Thông thường tôi cũng sẽ vỗ vai họ nói: “Làm rõ vai vế tên tuổi hai bên nam nữ trước đi rồi hãy đến cầu thân nhé!”
Những lúc tôi giúp Tiếu tùng giặt quần áo bọn họ cũng sẽ gầm rú: “Hà Hảo, đợi đến lúc mình thành em dâu cậu rồi, cậu có phải cũng giặt đồ giúp mình không?”
Thường thì những lúc ấy tôi cũng sẽ nói: “Có chứ, mình sẽ đem cả cậu đi giặt luôn.”
Đó là những thời khắc đẹp đẽ.
Vào thời khắc đẹp đẽ đó, có vô số bức thư tình trao tay giữa các cô cậu học trò, có vô số con chữ chép lén lút chép ở góc bàn học, có bao nhiêu sự xoay chuyển giữa những cái ôm và những cái quay đầu của thích cậu và xin lỗi cậu, có rất nhiều người vì yêu thầm mà rơi nước mắt, có rất nhiều những bày tỏ trong nghẹn ngào, và, rất nhiều sự vỗ về che chở.
Trong thời khắc đẹp đẽ, chúng ta tranh cãi, chúng ta cười phá lên, chúng ta ngồi trong lớp học múa bút thành văn, chúng ta đứng hai bên đường chạy mà khản giọng la hét “cố lên”.
Thời khắc đẹp đẽ quá tươi đẹp
Mà thứ thời khắc đẹp đẽ thành thục nhất đó là: trôi qua trong chớp mắt.
….
Tháng chín năm 2006, tôi cởi bỏ bộ đồng phục đẹp nhất của thanh xuân, cùng hơn năm mươi chàng trai cô gái khác rơi nước mắt chạm ly rượu đêm chia tay. Sau đó leo lên chuyến xe lửa đi Cáp Nhĩ Tân.
Tôi nói: “Tiếu Tùng, sau này đồng phục cậu tự mình giặt đi, nhớ ăn nhiều trái cây.”
Cậu ấy nói: “Mình nhìn thấy bạn trai lớp cậu ôm cậu rồi.”
Tôi nói: “Đó là chúng mình nói lời tạm biệt.”
Cậu ấy nói: “Vậy mình cũng muốn tạm biệt.”
Sau đó cậy ấy giang tay, từng chút một ôm lấy tôi vào lòng.
Đó là cái ôm đầu tiên của tôi và Tiếu Tùng từ nhỏ đến lớn, đó cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng tim cậu ấy đập như vậy trong lồng ngực, mạnh mẽ và rộn ràng.
…..
— (còn tiếp) —
Tham khảo ngay thiết kế menu nhà hàng Trung nếu bạn đang cần làm menu cho quán ăn theo của người Hoa nhé.