Thao túng tôi? không có kết quả! – Phần 3

Dạ Trục Tước cuối cùng cũng phát hiện.
Cô gái thú vị này
Là chủ nhiệm dẫn dắt của anh ta hồi cao trung.
Thế cho nên câu chuyện tình yêu cẩu huyết này của mấy người rốt cuộc liên quan gì đến tôi? ?
Người đàn ông từng yêu cả cô giáo chủ nhiệm cao trung bây giờ lại nói lời tỏ tình sâu đậm với tôi càng khiến tôi dựng tóc gáy, hiểu không! ! !
 Tôi lau hàng nước mắt chua xót.
Lúc trước không tìm được bạn trai thì thôi đi, vừa mới tỉnh dậy liền từ biệt độc thân thậm chí từ biệt luôn cả hôn nhân, cô em gái duy nhất thì kì kì quái quái. Nhìn xem tôi của bây giờ, ngoài bốn nghìn chín trăm vạn ra cái gì cũng không có.
Đúng vậy, tôi còn một tên chồng cũ với bộ não có hàm lượng nước có thể làm cái đại dương thứ năm trên thế giới. (Trục Tước Dương=))
Thao túng tôi? không có kết quả! – Phần 3
Dạ Trục Tước có vẻ cảm thấy gì đó: “ Cô đang nghĩ gì vậy?”
Tôi ngửa mặt một góc bốn năm độ lên trần nhà: “ Yên nào, tôi đang hồi tưởng lại một nửa cuộc đời tôi.”
Lỗ Tấn tiên sinh từng nói: “ Trên đời này làm gì có đường thoát khỏi tổng tài bá đạo, tôi đi nhiều rồi, thì thành đường thôi.”
Thực ra, câu trên không phải Lỗ Tấn tiên sinh nói đâu.
Đầu tiên tôi tấn công bằng cách làm bộ nhõng nhẽo.
“Ai~Ya~!” tôi nựng cằm ngồi xuống đất “ Nhưng mà người ta chính là không muốn ở cạnh anh mà~ ~Anh từ sáng đến tối cứ hung dữ với người ta~ Trái tim nhỏ của người ta yếu đuối lắm biết không!”
Không phải tôi chém gió.
Ngoại trừ Dạ Trục Tước mà tôi nghi ngờ ngũ quan căn bản không biết cử động, tôi tận mắt nhìn thấy anh cảnh sát, Tô Ninh, thậm chí thấy cả khuôn mặt anh bác sĩ từ trong phòng chờ thò nửa cái đầu ra xem náo nhiệt, với tốc độ mắt thường có thể thấy, vẻ mặt đều biến đổi bảy sắc cầu vồng.
Tôi lại tiếp tục: “ Người ta đang nói thật lòng đấy! Mọi người đừng có nhìn người ta như vậy mà ~ Cứ như thế, người ta sẽ khóc đó ~ huhuhu!”
Tôi thậm chí lấy tay lay Dạ Trục Tước: “ Có đang nghe người ta nói không ~ ~ ~ ~ ~ ~ Có đang nghe người ta nói không đấy!”
Rất tốt, tôi bị chính mình làm mắc ói luôn rồi.
Dạ Trục Tước sừng sững bất động.
Chỉ có khóe miệng khẽ run lên.
Dạ Trục Tước khóe miệng vừa run vừa nói: “…..Anh cũng không phải là không thay đổi được.”
Kẻ địch rút lui thì tôi tiến.
Tôi: “ Người ta cũng không thích anh gọi người ta là cô!”
Dạ Trục Tước: “………”
Tôi: “ Người ta cũng không thích anh cứ động tay động chân với người ta!”
Dạ Trục Tước: “………”
Tôi: “ Anh xem, so với người đàn ông khác anh có cái gì?”
Dạ Trục Tước: “Tôi có tiền.”
Dạ Trục Tước: “ Còn có sắc.”
Hắn ngừng lại rồi nhấn mạnh: “ Cơ bụng tám múi.”
……..
Đáng chết
Cô gái thơ ngây như tôi vậy mà lại có chút rung động.
Dừng.
Rung động để sau đi.
Tôi cần nghiêm túc xem xét lại mình.
Tôi li hôn không phải vì tránh ngược tâm ngược xác với Dạ Trục Tước và bị Tô Ninh nhem nhe bộ phận cơ thể à?Không phải vì tránh xa câu chuyện tình mất não, vì một ngày mai tươi đẹp của xã hội chủ nghĩa à!
Không được phụ trái tim ban đầu, Tô Mã Ly!
Tôi hết sức đắc ý.
Tôi. Tôi lại có thể rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh một lượt. Thấy khuôn mặt rất khắm nhưng không chịu thua của Dạ Trục Tước, Tô Ninh thì khóc đến kẻ mắt chảy dài ba nghìn thước.
……..
? Đột nhiên phát hiện ra, câu chuyện ngược tâm với nữ phụ độc ác hình như không biết từ lúc nào đã bị tôi vượt qua rồi.
Tôi có một khoảnh khắc thấy ngỡ ngàng.
Tôi cũng đã sắn tay áo lên rồi, trước khi bắt đầu bữa tiệc, còn tưởng tôi sẽ phải ra tiền tuyến phô trương oai phong, uốn ba tấc lưỡi thuyết phục Tô Ninh, một bước thành Phật. Kết quả nhõng nhẽo có chút đã xong rồi.
Đã, đã quá!
Thấy tôi mãi không nói gì, Dạ Trục Tước mặt mũi tối sầm lại, nhấc vai tôi kéo ra ngoài.
Tôi :?!
Cuộc tình miễn cưỡng này nhanh như vậy đã phải bắt đầu rồi sao?! Đợi chút đã,tôi còn chưa chuẩn bị xong, làm sao ứng phó đây!
Tôi lập tức khóc lóc dữ dội bám lấy anh cảnh sát: “ Đồng chí! Tôi muốn báo cảnh sát! Cứu mạng, đồng chí ~ !”
Anh cảnh sát chính trực nở nột nụ cười khó xử, thậm chí còn đưa tay trái ra làm kí hiệu “OK”: “Tình yêu của những người trẻ. Tôi hiểu.”
Hiểu cái đầu anh. Tôi thấy anh căn bản chỉ như một công cụ xuất hiện thúc đẩy tình yêu cưỡng ép này.
Anh cảnh sát và tên bác sĩ lặng lẽ rút mất, tôi mắt sáng rực nhìn Tô Ninh, Tô Ninh quả nhiên không phụ mong đợi của tôi, cô ta vẫn điệu bộ dịu dàng ấy đuổi theo ra ngoài, hét lên một câu: “ Từ! Đợi chút đã!”
Chà ~ êm tai.
Đây chính là cảm giác chị em đồng lòng sao?
Tô Ninh quả nhiên là Tô Ninh. Cho dù lớp trang điểm trên mặt như đi ứng tuyển nhân viên nhà ma, bạch liên hoa cô ta cũng nhất định không chịu gục ngã: “ Anh, em là thực lòng thích anh!”
Rất tốt, mời tiếp tục!
“ Chị ấy căn bản không yêu anh!”
Đúng, không sai!
“ Anh muốn đem chị ấy về giam cẩm cả đời sao, dùng còng khóa lại, thì có ích gì chứ?”
……
“ Anh lẽ nào muốn chị ấy mãi mãi không ra được khỏi cửa sao?”
? ?
“ Anh lẽ nào muốn chị ấy đời này chỉ thấy mình anh sao?”
? ? ?
Tôi nhìn biểu cảm “ Ồ, biết rồi nhé” của Dạ Trục Tước, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Tôi sai rồi.
Tôi đồng lòng với chị em, nhưng chị em của tôi lại chỉ muốn chôn tôi.
Giọt nước mắt của Tô Ninh, yếu đuối, đau thương.
Cô ta bướng bỉnh nói một câu triết lí học sinh tiểu học: “Anh, anh mà bước một bước nào nữa, thì em sẽ thật sự không thèm để ý đến anh nữa đâu! Em….”
Dạ Trục Tước mặt không cảm xúc bước thêm một bước dài.
Tô Ninh: “……..”
Tô Ninh vờ như không thấy: “ Em, em sẽ còn quay lại.” Sau đó lau nước mắt chạy mất.
Chỉ để lại tôi, nhỏ bé, đáng thương, còn bị người ta nhấc lên.
Tô Ninh, cô chạy nhanh quá vậy làm gì, tại sao không kiên trì thêm chút nữa~
Xinh đẹp như tôi lại trong một tư thế thảm hại bị Dạ Trục Tước ném vào ghế sau chiếc xe đắt đỏ của hắn. Dạ Trục Tước một tay chống vào cửa xe, một tay nới lỏng cà vạt, để lộ ra phân nửa những đường gân nam tính trên bắp tay, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tổng tài bá đạo nên có.
Hắn trầm trọng nói: “ Chúng ta cần nói chuyện.”
Nói thì nói.
Chỉ cần không phải là lôi tôi về cái biệt thự của anh, giam cầm tôi, trói buộc tôi, thì nói gì cũng được hết.
Tôi bắt chước vẻ mặt đau khổ của nữ chính trong phim tình cảm nói một cách đau lòng: “ Để tôi đi đi.”
Dạ Trục Tước không nói gì.
Tôi chỉ chỉ vẻ nhếch nhác của mình: “Anh căn bản không hiểu như thế nào là tình yêu.”( Còn có nghĩa là ko biết làm*** e hèm làm gì ai cũng biết=))
Dạ Trục Tước vẫn không nói gì, chỉ là nhìn có chút kinh ngạc. Hắn kinh ngạc khoảng 3 giây, rồi nhướn mày ngồi vào ghế sau, đóng cửa xe lại, cúc áo sơ mi vừa cài không được bao lâu lại bắt đầu cởi.
“ Em có thể ngồi lên, tùy ý đụng.”
Đụng cái đầu anh.
Sớm biết có ngày hôm nay. Lúc đang cầm ấm trà, lẽ ra tôi nên cho anh đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Tôi có lí do để nghi ngờ cái học lực cao đến duy nhất địa cầu của Dạ Trục Tước làm làm giả. Khả năng đọc hiểu của anh ta rõ ràng không xứng với cái học lực cao như vậy.
Tôi hít một hơi thật sâu, khổ sở che mắt lại.
Đương nhiên chỉ là bên ngoài giả vờ khổ sở, thực tế tôi đang lén nhìn cơ bụng của hắn qua kẽ ngón tay. Còn cực kì ghen tị làn da trắng lạnh của hắn.
Chúng tôi căng thẳng mất năm phút.
Đến lần thứ mười tôi khẽ hé ngón tay, Dạ Trục Tước cuối cùng cũng không nhịn được nữa mở miệng. Vừa mở miệng đã ra đòn chí mạng: “ Em, quả nhiên không giống những người khác.”
Tôi : “? ? ?”
Tôi lại làm gì rồi sao?
Dạ Trục Tước: “ Người khác đều thích địa vị, tiền còn cả quyền lợi của tôi”
“Nhưng em không giống thế.” Dạ Trục Tước dùng ánh mắt sâu thẳm mà phức tạp nhìn chằm chằm tôi: “Em,…Em chỉ thèm muốn cơ thể tôi.”
Ai thèm muốn cơ thể anh chứ!
Đừng có tiếp tục cái chủ đề này nữa được không!
Còn tiếp tục… câu trả lời sẽ bị báo cáo vì nội dung nhạy cảm đó! ! !
Tôi nội tâm cuộn trào nhưng vẻ mặt vẫn không chút gợn sóng: “ Không phải thế.”
Tôi: “Tôi không có.”
Tôi : “ Anh đừng có nói bừa.”
Dạ Trục Tước cuối cùng vẫn mặc áo lại. Chủ yếu do xe mở điều hòa, lạnh đó!
Cảm xúc của tôi chỉ trong hôm nay, đã phải trải qua nhiều lần lên xuống, cuối cùng cũng về lại vị trí ban đầu.
Tôi tỏ ra cực kì bình tĩnh: “Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
Dạ Trục Tước: “ Tái hôn”
Tôi: “ Ồ, tái hôn.”
Dạ Trục Tước: “….. Tôi còn nghĩ em sẽ ngạc nhiên hơn chút.”
…..
Không có đâu.
Chỉ cần anh bây giờ đừng cởi áo.
Chúng ta thế nào cũng được.
Có vẻ như không quen lắm với không khí hòa hợp yên bình này, Dạ Trục Tước gõ hai tiếng vào mặt đồng hồ, mở cửa lên ghế trước: “ Bây giờ muộn quá rối, tôi đưa em về trước.”
Tôi ngập ngừng: “ Về nhà tôi ?”
Dạ Trục Tước quét mắt nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Nếu không em muốn đi đâu?”
Tôi: “ Nói như vậy, Anh không muốn đem tôi về dùng xích sắt đại bác khóa chặt tôi và trái tim tôi, khiến tôi nếm mùi tình yêu đáng chết của anh à?”
Dạ Trục Tước: “……”
Dạ Trục Tước: “…..Em học của ai vậy? Tô Ninh à?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đóng giao diện Baidu lại: * Mười cách để thoát khỏi những kẻ buôn người! Bạn đã biết chưa?”( Baidu giống như Google)
Một hồi trầm mặc khó nói….
Dạ Trục Tước đột nhiên nói: “ Tôi khoảng thời gian này đã nghĩ rất nhiều.”
Ngoài cửa xe màn đêm dày đặc, đèn đường lờ mờ chiều vào vài tia sáng ấm áp, khiến khuôn mặt lạnh băng mà tôi quen thuộc của Dạ Trục Tước bỗng có chút dịu dàng.
Hắn nói: “ Tôi nghĩ rồi, Thích em là một chuyện rất phiền phức, nhưng tôi chính là thích tự tìm phiền phức.”
……
Tôi không thể không thừa nhận cái không khí chưa từng có này khiến tim tôi đập nhanh trong vài giây.
Nhưng.
Anh làm ơn cất cái *Tuyển tập những câu tỏ tình* của anh đi, cất kĩ rồi hẵng nói mấy câu sến sẩm ấy!
Ở dưới hộp dụng cụ lộ ra rồi! Lộ hết ra rồi! ! !
Dạ Trục Tước nói cả nửa ngày cũng không thấy tôi phản ứng gì, ánh nhìn đột ngột mang vẻ nguy hiểm như muốn chôn vùi tôi mãi mãi với cái lịch sử đen tối ban nãy: “ Tôi nói những lời này, em lại không cảm động?”
Tôi ngay lập tức run rẩy như con chim cút: “ Không cảm động, không cảm động.”
Dạ Trục Tước: “ Hử?”
Tôi: “ Không phải, cảm động, cảm động.”
Dạ Trục Tước hài lòng nhếch miệng: “ Vậy thì tốt. Em không phải thích những người thú vị hài hước sao, đợi mấy hôm nữa tôi sẽ mua vài công ty giải trí, tôi sẽ cho cả thế giới biết, phim tình cảm Trung Quốc đã bị em thầu hết rồi.”
Tôi: “?”
Anh lại bắt chước của ai vậy!
Cái *Hồ cá bị bao* ấy à? (Tình tiết trong phim Sam Sam đến rồi)
Đây có lẽ là buổi tối nói nhiều nhất trong lịch sử của Dạ Trục Tước.
Còn có vẻ như rất vui, xe đạp ga phóng vun vút. Tốc độ là một trăm hai mươi, tậm trạng là *lên nào lên nào lên nào*
Tôi ngập ngừng: “Tôi có một câu không biết có nên nói hay không.”
Dạ Trục Tước: “Ừm?”
Tôi: “ Đường xá trăm lối, an—– ”
Tôi còn chưa nói hết, chiếc xe lộng lẫy đắt tiền của Dạ Trục Tước đã đâm vào cái taxi nhỏ lao điên cuồng bên phải.
Tôi đập đầu vào cửa xe bên cạnh, máu mũi giàn giụa trong màn khói đầy trời.
Tôi đã bảo mà.
Đường xá trăm lối, an toàn là số một.
Lái xe không phạm lỗi.
Chồng cũ mặt hai hàng lệ.
Nếu xuyên không rồi thì phải chú ý điều gì?
Người đang xuyên không, vừa rời giường bệnh
Hành sự phải cẩn trọng, bá tổng không phải người
Nạn xe dài vô tận, cẩu huyết, lưu truyền mãi.
Tôi ở ngoài cửa phòng bệnh VIP của Dạ Trục Tước gặm táo. Tay trái thì bó bột.
Mấy ngày trước Dạ Trục Tước còn say mê diễn giải về tốc độ của chiếc xe phiên bản giới hạn, một phút máu nóng sục sôi mà tự đưa mình vào phòng cấp cứu, nhờ đó trong khoảng thời gian ngắn tôi cảm nhận được tình cảm ấm áp từ 110 và 120, tập hợp với ba trùm cứu viện, chỉ còn thiếu khoảng cách với 119.
(110: tuần tra, 120: y tế, 119:cứu hỏa)
Đương nhiên.
Nếu Dạ Trục Tước high thêm tí nữa.
Đường nói là khoảng cách. Tôi có lẽ sẽ trực tiếp rời khỏi thế gian xinh đẹp này.
Cửa phòng mở rồi.
Bác sĩ riêng nhìn giống con rùa của Dạ Trục Tước kiểm tra tình trạng cơ thể của hắn xong, mặt mũi nghiêm túc đi ra, thông báo với tôi: “ Dạ tiên sinh tỉnh rồi.”
Tôi: “ Ồ”
Bác sĩ: “ Tô tiểu thư hình như một chút cũng không lo lắng?”
Tôi: “ Ông không hiểu đâu.”
Bác sĩ: “?”
Tôi: “ Mỗi ngày đều phải tự hỏi: Hôm nay ăn có ngon không? Ngủ có ngon không? Cuộc sống có thêm phần cẩu huyết không?”
Bác sĩ: “? ? ?”
Tôi thuần thục nói: “ Nói đi mất trí nhớ hay là bệnh bạch cầu.”
(Còn tiếp)
Scroll to Top